Phần cuối: Tôi của tuổi 21.
Cậu ấy tên T, học Học viện An ninh Nhân dân. Đó là một người tôi ấn tượng, một người khác hẳn với tất cả những bạn trai khác theo sự cảm nhận của tôi. Cậu ấy không nói chuyện thường xuyên với tôi, khác hẳn với những bạn khác, hễ có SĐT của một cô gái nào đó, là nói chuyện làm quen, rồi hẹn gặp gỡ, đi chơi, rồi có thể cho vào dĩ vãng trong vòng chưa đầy 1 tháng. Những cuộc gặp gỡ làm quen như vậy không phải là sở thích của tôi. Tôi chán những người như vậy. Họ nhạt nhẽo, họ không có gì khác biệt, họ quá coi trọng ngoại hình của người con gái. Họ có ý nghĩ tán tỉnh, thấy xinh thì mới tán, còn không xinh thì cho vào quên lãng ngay từ lần gặp đầu tiên. Và những bạn như vậy tôi thấy nhiều, cũng được nghe kể nhiều. Còn ở T, tôi tìm được sự khác biệt.
Mặc dù chúng tôi quen nhau, nhắn tin qua điện thoại cũng khá lâu những chưa một lần nào T có ý nói đến chuyện gặp gỡ cho biết mặt. Có lẽ T không thích gặp người lạ, hoặc có lẽ ngay từ đầu nói chuyện T không có ý đồ tán tỉnh gì cả nên cuộc nói chuyện của chúng tôi rất vô tư, đơn giản, không có tính toán điều gì. Chúng tôi cũng ít khi gọi điện hỏi han nhau, chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới thì nhắn tin xem tình hình bạn thế nào. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nếu như không xảy ra một tình huống đặc biệt. Lần đó T bị bệnh phải vào bệnh viện 19-8, gần chỗ tôi trọ. Và cho tới giáng sinh, tôi đã nhắn tin chúc mừng. Sau tin nhắn phản hồi của T, tôi mới biết T đang nằm viện, và ở gần chỗ tôi. Sau khi tôi kết thúc một môn thi học kỳ, tôi đã vào viện thăm T. Cũng rất ngại khi gặp người lạ, nhưng tôi cũng nghĩ rằng chắc cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại T nữa nên cứ đi cho biết thôi. T khác so với bức ảnh tôi có, nhưng cũng may là còn nhận ra T. Và chúng tôi đã có một buổi nói chuyện vui vẻ trong bệnh viện. Khi tôi về, chúng tôi nhắn tin cho nhau để nói chuyện. Và cũng không ngờ, sau lời nói đùa của tôi, mà T tưởng đó là thật. Chúng tôi trở thành người yêu của nhau chỉ qua mấy dòng tin nhắn.
Cho tới giờ, khi tôi nhắc lại cái tin nhắn nhầm đó thì T cố cãi là do tôi thích T ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới viết thế. Tôi có giải thích thế nào thì T vẫn đắc chí nói tôi là người có tình cảm trước. Nhưng không sao, câu trả lời là như thế nào thì giờ cũng không quan trọng nữa. Thời gian sau, tôi thường xuyên vào bệnh viện chơi với T và cầm theo sách vở vào đó ôn thi học kỳ luôn. Chúng tôi yêu nhau từ khi cùng là sinh viên năm 2 tới bây giờ, thì cả hai đã sắp trở thành sinh viên năm 4 rồi. Tôi yêu con người của T. Và tôi thấy được những điều không giống ai ở T. Một con người có gì đó khờ khờ, thật tới mức mà nhiều lúc làm tôi khó chịu, nhưng tôi lại thích điều đó. Có lẽ do tôi yêu nên tôi nói vậy, nhưng tôi mong T cứ mãi như thế, ít ra tôi cũng biết được T nghĩ gì, và muốn làm gì, tôi không phải ngồi phán xét thái độ để mình hành động. Tôi không quá cầu kỳ, đòi hỏi về người yêu mình, chỉ cần yêu tôi, và tôn trọng tôi là được, quan trọng hơn tất nhiên vẫn phải là tôi yêu người đó. Không phải là một sự so sánh, nhưng ít ra ở bên T tôi sẽ không phải khó xử, tôi là chính tôi, tôi được làm với đúng con người mình.
Còn trước kia, tôi cứ phải ngồi đoán thái độ của C, nó làm tôi thấy không thoải mái, cũng có thể do lúc đó tôi còn ngại nói chuyện tình cảm với C. C bây giờ lại có người yêu khác, và đối với cô bạn của tôi, C cũng hành động trẻ con như trước, cũng không nói gì mà đã có tình cảm với người khác. Thực sự tôi quý C nhưng hành động của C như vậy làm tôi rất khó chịu. Tôi vui vì bây giờ tôi hoàn toàn không nghĩ ngợi một chút gì tới C nữa, tôi coi C chỉ đúng nghĩa là bạn mà thôi. Tôi cũng vui vì những gì mình đang có, và tôi cần người yêu tôi bây giờ như những người thân thiết nhất của tôi.
Cuộc sống thay đổi, và tình cảm con người cũng có nhiều giai đoạn. Đôi khi người ta yêu rất nhiều người nhưng sự lựa chọn cuối cùng lại có thể là một người hoàn toàn xa lạ, một người hoàn toàn mới. Những câu chuyện của thời học sinh, sinh viên thường để lại cho ta nhiều kỷ niệm, có buồn có vui, và đôi khi nghĩ lại, ta thấy nó giống như một câu chuyện dí dỏm, hài hước. Và điều quan trọng là bạn phải bước tiếp về phía trước, không gục ngã dù nhiều chuyện buồn có xảy ra. Cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ chờ bạn, hãy đi qua dông bão để thấy được ánh bình minh của ngay mai. Lúc đó bạn mới thấy được rằng, tất cả chuyện ngày hôm qua cũng không quá tồi tệ như bạn nghĩ, và cuộc sống ngày hôm nay mới tuyệt đẹp biết nhường nào.
Hết.
Khểnh
Phần1:http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/08/tinh-yeu-cua-toi-phan-1-toi-cua-tuoi.html#.Uj0lLNLDo4U
Phần2:http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/08/tinh-yeu-cua-toi.html#.Uj0llNLDo4U
Phần3:http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/09/tinh-yeu-cua-toi_20.html#.Uj-QiNftq1E
Phần4:http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/09/tinh-yeu-cua-toi_22.html#.UkLeytftq1E
Phần 5: http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/09/tinh-yeu-cua-toi_25.html#.UkvvSLOBuPs
No comments:
Post a Comment