Tuesday, March 12, 2013

NGÀY ẤY VÀ BÂY GIỜ...



TỬ THY - Trẻ trâu blog
Hôm nay, đi làm về chợt anh nghe được loáng thoáng ở đâu cứ nhắc đi nhắc lại hai từ ngày ấy, bây giờ, ai mất ai còn, ai đợi ai chờ Chả hiểu bài hát hay đài nói cái quái gì...đại khái như thế. Vẩn vơ thế nào anh bắt đầu nghĩ..nghĩ mải miết những chuyện về lẽ đời, về người đời. Độ này cũng nghệ sĩ sặc mùi khắm ghê gớm!


 Anh nghĩ thế này, anh em nghe xem có vừa không nhé!


Ngày ấy, nghèo, đói, khổ, chiến tranh chia cắt tan cửa nát nhà..nhưng vẫn chống chọi, can qua được bằng cả một ý chí tinh thần khó dân tộc nào sánh được. Minh chứng là hai cuộc kháng chiến long trời lở đất, chấn động địa cầu trước hai kẻ thù sừng sỏ Pháp, Mĩ. Để cả thế giới nghiêng mình trước một Việt Nam, trước những người dân bé nhỏ, quặn thắt tháng năm ôm nỗi khốn cùng, cơ cực vì nghèo đói, thiên tai, địch họa.


Bây giờ, no, đủ, giàu, yên ổn...chẳng bước qua nổi lòng tham, lại vần vũ bởi cơn vật lộn mưu sinh tiền bạc nhỏ bé đời thường. Vì tiền mà dám bán rẻ cả lương tâm, đánh đổi cả danh dự đất nước, dân tộc, quay đi chửi bới chế độ, đòi quyền lợi này lợi ích kia...Đời này chịu thiệt vì người khác đi một tí thì chết ai, hào phóng tí xem nào? Cũng chỉ vì vài mét đất, một tí đường, trắng ra là vì mấy triệu bạc của nhà mình thì bình tĩnh liệu mà ăn nói có phải vẹn tình làng nghĩa xóm, nhất thiết phải lên tận Trung Ương, lên tận Thủ đô chửi tung tóe lên vậy ko? Cần thiết phải nằm chực ngồi chờ, chặn xe Đại biểu, chửi cán bộ,biểu tình loạn hết cả lên giữa lòng thành phố. Chán chê cái mặt đám " Dân oan" rởm đời. Ngày xưa bao người dân chịu nuôi dấu cán bộ có khi bị giết cả nhà, thậm chí cho phá nhà, xé rào làm đường cho xe đi qua phục vụ chiến tranh, biến nhà thành căn cứ, có người dân nào kêu ca chửi bới gì đâu? Sao xưa hào phóng thế mà giờ có mấy miếng đất chia chát thiệt hơn mà làm ầm lên như cháy nhà chết người. Lại như thằng cha con mẹ nào đấy nói " chiến thắng trong nghèo đói- gục ngã bởi giàu sang?" anh nghĩ mà sợ?

khổ chưa, khó đỡ.

           


     Ngày ấy, người với người kiểu Tố Hữu bảo ấy " Người với người sống để yêu  nhau"...tình nghĩa cũng mặn mà ra phết đấy, người ta quý nhau, giúp nhau có khi đéo phải tiền nong phong bao gì


Giờ hả, đéo gì ra đường thấy mặt anh là bao nhiêu thứ tiền: thấy cái mặt anh là thằng điện đòi tiền, thằng cước viễn thông đưa hóa đơn, thằng gas xập xèo đứng mép cửa, thằng xăng tung tăng đi trước, thằng sữa cho con tru tréo hai bên xe, thằng nước đèn đỏ ngay ngõ…anh sống quằn quại giữa đống tiền, làm gì, vs ai ở đâu, lĩnh vực nào cũng phải vãi. Chả còn tí gì là yêu nhau cả, vào viện khám cho con cũng kha khá tiền, xin cho con đi học cũng tiền, ngày nhà giáo chả biết thầy cô có nhớ nổi mặt thằng cha nó ko còn con mình thì sao mà nhớ được,đến đi vệ sinh cũng tiền. mẹ đời, gê gớm cái mặt đời..đã tiền còn sống vô tình lạnh lùng phát ớn với nhau. 
quăng quật!
                           
    Người dưng nước lã mà, nhưng anh vẫn bức xúc hôm anh gặp hai bà già, hai hoàn cảnh khác nhau nhưng cùng một cái chết. Một bà nghe đâu quê V.G, hay gì đó lên HN này kiện tụng gì, già rồi còn theo đòi làm gì để chết cóng queo ngoài đường vì trời HN rét dưới 10 độ C. Bà già chết thế này oan hay ko chưa ai biết nhưng bà đâu hiểu vì cái chết của bà mà bao kẻ đang lợi dụng kiểu “nước đục thả câu”, cứt trâu hóa bùn…bỏ mẹ nó ngoa mồm nói chính quyền hại chết bà già. Đéo hiểu bọn này mồm nó thối thế. Bà già ấy anh cũng thương nhưng anh vẫn giận. Còn ngày hôm đó, một bà già nữa, mặc cái áo mưa rách tả tơi, qua đường nhìn ngó thế nào thì xe đâm bà ngã vật ra, xe vẫn đi đi lại lại, dòng đời vẫn trôi, bà nằm đó, chết tức tưởi, đau đớn…khi anh chạy lại thì bà ấy chết rồi, người ta bê xác bà đi đâu anh ko rõ, người đời bảo bà điên, đi tìm kiếm con bà suốt mấy hôm lởn vởn. Mẹ sao đời cô quạnh, bạc bẽo thế.bà già này làm anh thương, rất thương và anh cũng xót lòng khi người đời nước lã.


              Ngày ấy à..bao nhiêu cái còn ấy lắm, còn lạc hậu lắm, chưa hiện đại như bây giờ, báo chí cũng chỉ mấy tờ báo giấy, mà nhà nào có báo đọc là sang mặt rồi, gớm giếc cái nhà to tát cỡ bự rồi đấy. Giờ à, Báo giấy gói xôi nó còn chửi cho vào mặt ấy. Thương cho mấy anh chị mưa nắng dãi dầm một lòng với nghiệp báo in...Từ hồi cái báo mạng điện tử có ấy mà, đặc biệt là mấy cái trang kiểu lá cải, lá khoai, mấy cái đài vớ vẩn nói lảm nhảm cả ngày đâm ra đời nhiễu sự. Chết vì cái nhanh, cái hóng hớt của một số trang báo mạng rởm đời...mẹ đéo gì toàn giật tít kiểu cướp, hiếp, giết, biểu tình, thằng này thằng kia cha con thi nhau chửi nhau rùm beng về những chuyện linh tinh vặt vãnh ngoài đường ngoài chợ. Cập  nhật thông tin nhanh cũng chả thằng nào ý kiến gì đâu nhưng nói điêu thì anh tức bỏ mẹ. Việc bé bằng con muỗi thổi lên thành con trâu, mẹ bọn này tốt nghiệp trường dạy Chém gió hay sao mà kinh thế chứ. Hôm anh còn nhớ, vụ tai nạn gần nhà anh cũng chỉ mỗi cái xe tự đâm vào tường móp đầu, mấy phút sau tung lên mạng, nó giật ngay cái tít “ Kinh hoàng vụ tai nạn ô tô ở phố ABC…làm bao nhiêu người chết..húc đổ hẳn 1 đoạn tường dài..sập nhà dân..”, đấy các em thấy  nó có điêu không cơ chứ lị. Câu like cũng vừa vừa thôi chứ!


Đấy là nguyên nhân anh hiểu tại sao mà có mấy vụ lùm sùm đất cát, vụ CSGT, vụ Công an làm nhiệm vụ..mẹ chúng nó hú ầm lên trên mạng, ngoác cái mồm ra nào là: chính quyền cướp nhà dân ( trong khi chỉ là thu hồi), phá nhà dân ( di dời đến chỗ ở mới), CSGT hành hung người dân, CA đàn áp dân ( trong khi mấy cái đứa trẻ ranh hiếu động cứ hùng hổ xông vào , đòi chém đòi túm áo giật mũ mấy bác CA- thế thằng ngu nào dám dơ mặt ra mà ko phải đỡ?..)…Anh hiểu, các chú cũng mưu sinh, kiếm tiền vợ con nhà cửa như anh, nhưng kiếm đồng tiền còn nhiều cách chứ thủ đoạn thế mất tư cách dân Việt lắm. Thà anh về với báo in, cà fe mỗi sáng còn hơn mấy thứ rác rưởi này ấy.


Nói mà anh so xưa với nay, thì anh dở hơi thật, so cả ngày đéo hết mà cũng lệch chuẩn chả so được. Nhưng mà cái gì sống cũng có cái chuẩn, cái ngưỡng của nó. Nói gì, làm gì thằng nào ko ngó trước nhìn sau xem nó có nên trò trống gì với đời không. Cá nhân anh ko đồng tình chút nào với những thằng mất gốc, nhìn về quá khứ ko phải cứ để ru ngủ, động viện nhau hay ngủ quên trên chiến thắng?


Ý anh là hãy tìm kiếm ở ngày ấy những nét đẹp, những chân giá trị vĩnh cửu của con người Việt để bây giờ tiếp tục gìn giữ, bồi đắp cho nó lớn theo cũng năm tháng. Để bây giờ dù có “Mưa Âu, gió Mĩ”, có hội nhập đến tận năm châu, dù kẻ thù có chống phá trên phương diện nào nữa ta vẫn giữ được phong thái, bãn lĩnh 1 dân tộc anh hùng, để cơn lốc Thị Trường ko cuốn trôi đi những giá trị đạo đức vốn có trong tiềm thức nhân dân. Anh cũng đéo biết có ai cùng suy nghĩ này với anh!

No comments:

Post a Comment