Kính gửi “những” người thầy đang lầm đường, lạc lối…
Con xin gửi những lời này tới thầy giáo Lê Hữu Thế (THPT Nguyễn Huệ Thành Phố Tuy Hòa Tỉnh Phú Yên) và thầy giáo Hoàng Văn Nam (trường PTTH Hùng Vương, thị xã Phú Thọ, tỉnh Phú Thọ).
Người Việt Nam ta có câu “một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, thế nhưng, cho phép con được gọi là thầy, và xưng con, bởi thầy không dạy con nhưng thầy đã và đang dạy lớp lớp những học sinh như con!
Con biết, thầy sẽ nói rằng, con không có đủ tư cách để nói chuyện đời, chuyện chính trị với thầy. Đúng, con chỉ là một sinh viên bình thường, con chưa được tiếp xúc với cuộc đời nhiều như thầy, con chưa đủ lớn và cũng chưa đủ khôn để nhìn nhận hết mọi chuyện trong xã hội phức tạp và rối ren này. Thế nhưng, con đủ tự tin để biết rằng điều gì là tốt, điều gì là xấu, cái nào đúng và cái nào sai, cái gì nên và không nên làm. Vậy nên, con vẫn mạn phép xin được bày tỏ quan điểm của bản thân, mong thầy hãy đọc và hiểu thấu.
Trước hết, con xin khẳng định quan điểm của mình: con ủng hộ Đảng Cộng Sản Việt Nam nhưng con không khẳng định tất cả những gì Đảng làm đều đúng!
Bất kì một chế độ hay một đất nước nào cũng vậy cả thôi, không thể nào tranh khỏi những khuyết điểm, những hạn chế nhất định. Dù có là một đất nước giàu có hay nghèo nàn, dù là đất nước đang phát triển hay đất nước đã phát triển thì chính quyền lãnh đạo không bao giờ có thể tránh khỏi những sai lầm trong chính sách, chủ trương và đường lối, bởi đơn giản, cán bộ cũng là người, chứ không phải là những nhà tiên tri!
Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng vậy, ra đời từ năm 1930, cho tới nay đã đi qua 84 mùa xuân, đã làm nên bao nhiêu điều kì diệu. Đảng đã làm được gì, chắc con không cần phải kể lể ra đấy, bởi điều này ai cũng biết. Thế nhưng, chính sai lầm trong chính sách cải cách ruộng đất năm ở miền Bắc những năm 1953–1956- xuất phát từ chính sai lầm trong suy nghĩ của Đảng ta lúc bấy giờ đã trở thành đề tài chống phá Đảng muôn thuở của bè lũ phản động! Đây là một sai lầm, nhưng chính Hồ Chí Minh đã đứng ra trước đồng bào xin lỗi về vụ việc, và Bác cũng đã khóc..giọt nước mắt của một vị Chủ tịch nước. Là con người mà, làm sao tránh khỏi được sai lầm, vậy hà cớ gì cứ chăm chăm vào từng đấy mà bới móc, mà phá hoại nữa? Con lại nhớ tới câu chuyện về tờ giấy trắng bị vấy một vết mực nhỏ. Nếu như cứ chăm chăm vào vết mực ấy thì ta sẽ vô tình đánh mất đi giá trị của tờ giấy!
Con chưa bao giờ nhìn cuộc đời bằng ánh mắt màu hồng. Con vẫn thấy xung quanh con có nhiều mảnh đời bất hạnh, con vẫn biết có nhiều lúc cuộc đời rất bất công, sự chênh lệch giàu nghèo ở đất nước mình là quá lớn. Thế nhưng, con hiểu rằng, đất nước mình đang phát triển, nên chưa thể một lúc mà xóa bỏ được hết những hạn chế và bất cập đó. Con biết rằng, những chủ trương và đường lối của Đảng đề ra luôn luôn vì dân, luôn muốn đem lại cho nhân dân cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi “xóa đói giảm nghèo”, “nông thôn mới”, “dự án 135”, “giúp dân làm kinh tế”…còn việc những đường lối hay chủ trương được thực hiện đến đâu, và dân được hưởng đến m,ức nào, đó là do chính những cán bộ nhận nhiệm vụ thực hiện. Nếu xuất hiện những sai sót, những hạn chế hay những bất công, thì đừng bao giờ đổ lỗi cho chính sách của Đảng!
Ngay từ những ngày đầu mới thành lập, Bác Hồ cũng đã nhận định: Đảng ta là Đảng cầm quyền, và là Đảng duy nhất cầm quyền, vậy nên nếu như không kiên định với mục tiêu và lí tưởng thì đội ngũ cán bộ Đảng viên sẽ dễ dàng đi theo con đường tha hóa, tham nhũng, quan liêu xa dân…Và thực tế đã chứng minh cho điều đó. Có không ít những phần tử cơ hội lợi dụng Đảng ta để trục lợi, để tư lợi cá nhân. Đó là những Đảng viên không thực sự giác ngộ được lí tưởng của Đảng, lúc nào cũng chỉ nghĩ vào Đảng để thăng quan, phát tài, tìm kiếm lợi lộc. Và chính những phần tử này đã làm xấu cho hình ảnh của Đảng ta.
Thế nhưng, làm sao cho hết được những hạt sạn và con sâu trong Đảng? Liệu đa Đảng có chăng là cách giải quyết hay? Xin thưa với thầy, đừng bao giờ đưa ý niệm Đa Đảng vào để áp đặt vào Việt Nam.
Chẳng thể có một Đảng nào tốt đẹp như Đảng Cộng Sản đâu thầy ạ! Đảng không xấu, chỉ là chưa thật sạch. Vậy nên, nếu như nghĩ cho dân, cho đất nước thì hãy tìm cách làm sạch Đảng, hãy để cho những lí tưởng của Đảng được phát huy, chứ đừng cố đi theo bè lũ phá nước mà kêu gọi đa đảng!
Con nghĩ là một người thầy, chắc thầy phải hiểu hơn con sự rối ren khi thiết lập đa đảng lúc bấy giờ: tranh giành quyền lực, bỏ bê lợi ích dân tộc, lợi ích nhân dân….
Mong thầy hãy suy nghĩ lại về những gì mình đang làm, và hãy quay lại con đường chân chính…
Còn đó lớp lớp học sinh đang chờ được thầy dùi dắt, đừng bao giờ trở thành hạt sạn của ngành giáo dục, thưa thầy!
Sương Đêm
No comments:
Post a Comment