Tôi là một người con được sinh ra và lớn lên ở xã Nghi Kiều (Nghi Lộc), do hoàn cảnh gia đình khó khăn phải rời xa quê hương vào thành phố Hồ Chí Minh để kiếm sống mưu sinh. Là một người con sống theo Đức tin của Chúa, lấy 10 điều răn của Chúa làm lẽ sống cho bản thân, tôi luôn tâm niệm sống tốt đời đẹp đạo, kính chúa yêu nước, lấy Đức tin, Đức cậy, Đức mến làm đầu và nhờ ơn Chúa hiện nay điều kiện kinh tế của gia đình tôi cũng kha khá và tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Xa nơi chôn rau cắt rốn thấm thoắt đã hơn chục năm, mấy hôm nay mới có dịp về thăm lại quê hương, thăm thầy mẹ người nuôi dưỡng tôi trưởng thành.
Về quê chưa được hưởng niềm vui, phấn khởi, háo hức được gặp lại người thân, láng giềng bao năm xa cách…thì phải chứng kiến tận mắt cảnh tượng bà con giáo dân có hành động đập phá bờ tường của trường Mầm non Nghi Kiều để chiếm đất làm đường "cho riêng mình" khiến tôi trăn trở, nghĩ suy. Trong những ngày qua tôi luôn đặt câu hỏi tại sao từ bao đời nay một vùng quê nghèo yên bình, kính Chúa yêu nước lại có chuyện tày đình xảy ra như vậy? Lỗi do giáo dân hay do chính quyền làm những việc sai trái khiến dân bức xúc và có hành động như thế? Tôi quyết định đi tìm hiểu để giải đáp cho những điều mà mình đang thắc mắc.
Với tư cách vừa là một người con xa quê hương, vừa là người con của Chúa về thăm xứ Xuân Kiều tôi thấy đây là hành động phản cảm gây dư luận chú ý. Tôi có hỏi thầy mẹ về việc trên thì được câu trả lời: "Cha Lượng bảo rằng đây là con đường của họ Yên Lạc trước đây đã có, do quá trình chính quyền xã xây dựng trường Mầm non nên đã lấp mất giờ phải đòi lại. Cha yêu cầu bà con phải ra đập bờ tường của trường Mầm non để làm đường". Câu trả lời của Thầy mẹ khiến tôi băn khoăn tại sao khi tôi sinh ra và lớn lên không thấy ai nhắc đến con đường này kể cả ông bà tôi cũng không biết, giờ Cha lại bắt dân đòi lại đường bằng mọi giá? Phải chăng có sự nhầm lẫn gì đó trong chuyện này? Tôi tiếp tục tìm hiểu từ những người quen và được biết câu trả lời của họ là: "Ý Cha quyết thì nghe theo chứ thực hư có hay không con đường thì không biết", những vị sống lâu năm trong vùng thì khẳng định:" không có con đường từ giáo họ Yên Lạc qua trường mầm non Nghi Kiều".
Linh mục Lê Công Lượng quản xứ giáo họ Yên Lạc, Nghệ An |
Hai câu trả lời tuy có sự trùng khớp nhưng lại mâu thuẫn ở chỗ tại sao chưa biết thực hư có con đường hay không nhưng Cha lại yêu cầu bà con bằng mọi giá phải đòi lại con đường mục đích để làm gì và tại sao một số bà con không biết gì về con đường nhưng vẫn cố tình cho đó là có thật và có những hành động quá khích gây mất ANTT như vậy? Tôi cho rằng đây là hành vi không những vi phạm pháp luật mà còn phạm vào 10 Điều răn của Chúa (chớ làm chứng dối). Nguyên nhân là do một bộ phận bà con giáo dân không am hiểu về pháp luật mặt khác do Cha chỉ đạo buộc các con chiên phải nghe và làm theo những gì Cha nói, tôi cũng thế một con chiên biết sự thật nhưng không dám lên tiếng để bảo vệ cái đúng điều đó khiến tôi day dứt và cảm thấy có tội với Thiên chúa. Tôi thiết nghĩ tại sao Cha lại làm vậy, Cha đã không làm đúng chức trách, lương tâm mà Thánh kinh đã dạy, Cha đã quên 10 điều răn đối với Linh mục của Đức Hồng Y Phanxico Xaviê Nguyễn Văn Thuận rồi sao? Quan trọng là Cha đã đẩy con cái của Cha vào chỗ vi phạm pháp luật. Trong các lễ ngày thứ 7, chủ nhật tôi được trực tiếp nghe Cha Lượng rao giảng, nội dung đó không phải là Cha đem tin mừng của Chúa đến với bà con giáo dân mà Cha đang nói xấu chính quyền, mặc định về con đường là của giáo họ và kích động bà con kéo lên xã để bắt xã phải trả con đường.
Thời gian ở quê hương không được nhiều, giờ tôi phải quay trở lại nơi mình đang sinh sống với tư cách là một người con của quê hương Xuân Kiều, tôi mong muốn bà con hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi làm việc gì, xem xét sự việc một cách khách quan, phải biết đấu tranh cho cái đúng, đừng đi ngược lại những điều Chúa dạy. Tôi mong Xuân Kiều ngày nay vẫn tồn tại, phát triển và yên bình như ngày xưa một Xuân Kiều "Kính chúa yêu nước"
Anh Đào
No comments:
Post a Comment