Phần 5: Sự trưởng thành.
Rồi chuyện về C hay cô bạn gái kia cũng không làm tôi bận tâm hơn chuyện thi đại học. Người duy nhất mà tôi quan tâm lúc này là mẹ tôi. Tôi nghĩ tới suy nghĩ, niềm vui của mẹ nhiều hơn. Chỉ có thi đỗ đại học tôi mới làm mẹ bớt đi một nỗi lo. Đó cũng là một sức ép với tôi. Với lực học khá, tôi rất lo lắng trong việc chọn trường, điểm cao thì không với tới mà điểm thấp thì lại không thấy xứng tầm. Tôi chọn trường khối A theo nguyện vọng của gia đình là Học viện Ngân hàng, khối D tôi chọn Học viện Báo chí và Tuyên truyền.
Tuy nhiên tôi đã không đỗ khối học chính của mình mà đỗ vào Khối D, một bước ngoặt mà có lẽ tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi nghĩ có thể đây là bước ngoặt cho cuộc đời mình trong lĩnh vực mới - ngành quảng cáo, Học viện Báo chí Tuyên truyền.
Cuối cùng tôi cũng đã nhập học, với bao vui sướng vì dù sao tôi cũng đỗ đại học. Còn C, do không đủ điểm nên phải ôn thi lại một năm. Trong khoảng thời gian tôi học đại học, chúng tôi vẫn thường chuyện trò qua điện thoại di động, và càng thân thiết hơn. C kể cho tôi nghe chuyện của C với cô bạn gái đó. Có đôi lúc họ cãi nhau, dĩ nhiên tôi không thể thêm dầu vào lửa được, vì dù sao cả 2 đều là bạn tốt của tôi. Tôi lại phải gỡ rối giúp họ. Tôi cũng giải thích cho bạn gái kia để cô ấy không hiểu lầm C, và tin vào tình cảm của C dành cho cô ấy. Có đôi lúc muốn làm kẻ thứ 3, nhưng tự ý thức được hành động của mình là không tốt, là chơi xấu, nên không dám manh động.
Cho tới lúc đó, tôi vẫn phải khẳng định mình đã yêu C rất nhiều, và chưa thể nào quên được C trừ khi có người khác thực sự làm tôi quên được C. Rồi cuộc sống thay đổi, nhiều mối quan hệ bạn bè cũng làm tôi bớt suy nghĩ về C hơn. C cũng không còn là hình mẫu lý tưởng với tôi nữa, do cách nhìn nhận của tôi đã khác. Tôi chỉ có thể khẳng định rằng: khi tôi yêu C là yêu thật lòng, không có tính toán điều gì, nhưng khi C đã không cần tới sự quan tâm của tôi như trước nữa, thì tôi nên rời xa, và tìm cho mình một nửa thực sự của mình.
Không phải chung thủy là cứ mù quáng yêu đến chết cho dù họ không cần mình nữa, mà hãy yêu cho tới khi nào cả hai cảm thấy có thể sống tốt mà không cần tới người kia nữa, đó là cách suy nghĩ của tôi. Yêu nhưng lý trí, biết mình nên làm gì, biết dừng và tạo điểm dừng cho mình, không nên quá cố chấp rồi làm hại, gây đau khổ cho mình.
Sinh viên năm nhất lên đại học, nên có nhiều bạn bè mới, và có nhiều mối quan hệ khác nhau. Tôi cũng quen rất nhiều bạn của bạn mình, cũng có nói chuyện, đi chơi, nhưng dường như những mối quan hệ đó thường không bền lâu, và có chăng cũng chỉ nói chuyện chém gió cho đỡ buồn, cho bằng bạn bằng bè. Tôi vốn là một đứa ham chơi nên có bạn bè mới, vui vui là tôi có thể quên ngay được nỗi buồn đang có. C dường như chỉ là ký ức, đôi lúc nhớ lại thì thấy nhớ nhớ, luyến tiếc, nhưng những suy nghĩ đó cũng lại tan biến ngay khi có bạn bè nói chuyện. Tôi được một thằng bạn học HV cảnh sát nhân dân giới thiệu cho một bạn trai quê ở Hải Dương. Ban đầu tôi thấy cậu ấy nói chuyện vô vùng sến, có vẻ không có gì hứng thú.
Chúng tôi có đi chơi, và dường như những lần đó làm tôi ấn tượng hơn về ngành nghề của công an. Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại thích công an, vì bạn tôi từng bị cảnh sát bắt nhầm, rồi đánh cho một trận. Nhưng càng ngày tôi càng thích màu áo xanh ấy, bắt đầu từ màu áo xanh của cảnh sát. Cuối tuần tôi chỉ muốn ngồi trên chiếc xe bus 13, chiếc xe đưa tôi đến tận cổng trướng HV cảnh sát Nhân dân, và đứng nhìn một rừng xanh bước ra khỏi cổng trường. Có lẽ tôi bị nghiện mất rồi. Cuối tuần nào tôi cũng nhảy lên xe 13 để ngồi, và biết đâu đó tôi gặp được các anh ấy đi xe bus, và tôi lại đưa mắt nhìn trộm. Tôi có nói chuyện với đưa em họ, nó quen rất nhiều công an, và đã giới thiệu cho tôi một người, người mà tôi yêu cho tới giờ đã gần 1 năm rưỡi rồi. …
(còn nữa…)
Khểnh
Phần1:http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/08/tinh-yeu-cua-toi-phan-1-toi-cua-tuoi.html#.Uj0lLNLDo4U
Phần2:http://gocnhinthoidai.blogspot.com/2013/08/tinh-yeu-cua-toi.html#.Uj0llNLDo4U
No comments:
Post a Comment