Phong trào Liên đới dân oan tranh đấu Việt Nam mới ra bản Tường trình lên án Mạng lưới Blogger Việt Nam “hợp tác” với họ theo kiểu “đem con bỏ chợ”, kéo họ đi trao văn bản “yêu cầu quốc hội bạch hóa Hội nghị Thành Đô”, để họ rơi vào cảnh “đoàn Dân Oan 31 người chờ đợi nhấp nhổm suốt từ 7giờ sáng tới gần 10giờ trưa mà vẫn không thấy bóng dáng chiến hữu nào của Mạng Lưới Blogger hay của các đoàn thể khác tại địa điểm hành động. Mãi đến lúc xảy ra cuộc đấu khẩu giữa Dân Oan với côn an, rồi Dân Oan bị công an bạo hành cưỡng bức lên xe thì mới nhìn thấy 2 chiến hữu đứng bên kia đường... Thật là ê chề !!!” Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đứng ra xin lỗi vài câu trên facebook, đúng kiểu giọng: Tôi biết lỗi rồi, lỗi tất cả ở tôi, tôi xin lỗi. Mẹ kiếp. Chỉ khi một số bạn bè khuyên chị Quỳnh rằng MLBVN nên có thông báo nhận lỗi thể hiện thái độ…tương xứng thì sau một ngày Quỳnh mới thay mặt Mạng Lưới Blogger Việt Nam chính thức có văn bản với lý do “quen thuộc” là một số thành viên ở Sài Gòn bị ngăn cản đến phút chót “đã không thể khắc phục được cho đến mãi sau 11 giờ trưa”. Nhưng thực sự có đúng như vậy hay không?
Trong nhóm Chúng tôi muốn biết, chủ yếu là những anh chị Hà Nội bình luận rôm rả về cách thức tổ chức đi, thậm chí một số người như Vũ Quốc Ngữ còn thúc giục mấy ả nhanh chóng thống nhất kế hoạch để họ còn biết đường mà tham gia. Khổ nỗi, mấy ả chỉ quen xúi người khác, giỏi viết lách, hô hào, biết chi kinh nghiệm trận mạc. Ở Sài Gòn, có độc cô Nguyễn Hoàng Vi lúc đầu thì ra vẻ “Nếu SG ít người đi quá thì em sẽ thu xếp đi cùng mọi người... Mặc dù hiện tại em đang điều trị ngộ độc gan cấp...”, sau đó sát ngày thì lên tiếng với lý do mới sinh con nên chỉ ở nhà làm truyền thông và đề nghị ai đi được thì gọi điện báo cho cô ả. Hẳn sáng hôm đó, không có ai chịu điện cho cô Vi nên cô chẳng biết chi! Trên Dân làm báo tường thuật ngay sáng 15/10, chỉ đưa vài dòng ngắn ngủi, sơ sài vài dòng về việc 30 chục dân oan đến và 11 người bị bắt đi!
Cùng xem video Mạng lưới Blogger Việt Nam lôi kéo dân oan đòi Bạch hóa hội nghị Thành Đô bị nhóm Thanh niên yêu nước vạch mặt
Thực chất, ngay trong buổi sáng 15/10, không phải là không có thành viên của MLBVN không đến được điểm hẹn. Huỳnh Công Thuận đưa tin ngay sáng hôm đó trên Nhóm Chúng tôi muốn biết với nội dung rất vô tư: “Văn phòng Quốc hội ở SG đóng kín cổng, chung quanh tụi nó đông như quân nguyên, một số anh em đi về…”. Có nghĩa một số đã đi, đã thấy dân oan ở đó, đã chứng kiến dân oan bị bắt, đã không chụp lấy bức ảnh nào làm “truyền thông” và bỏ mặc ra về, không chút vương vấn, cho đến khi hội dân oan kia bức bối quá mà lên tiếng thì mới tóe tòe loe ra.
Vì sao họ không quan tâm đến đưa tin đoàn đưa yêu cầu phía Nam? Chỉ vì các nhà dân chủ không ai dám thò mặt ra, trơ mỗi dân oan nên …đếch thèm làm truyền thông gì cho ê mặt!
Một điều căn bản nhất, mấy ả yêu nữ điều hành MLBVN ngay từ đầu đề ra mục đích chính không phải là đưa yêu cầu “Bạch hóa Hội nghị Thành Đô”, nên chọn những “địa điểm đẹp” là ở trung tâm, là trụ sở Quốc Hội để làm truyền thông, để có cớ lên án chẳng có ai tiếp nhận yêu cầu, để có cớ biểu tình tọa kháng, để có cơ …chưa kết thúc chiến dịch. Nên ở Hà Nội, mấy ả chọn trụ sở Quốc hội 22 Hùng Vương dù biết tỏng Văn phòng tiếp dân đóng tận số 1 Ngô Thì Nhậm, Hà Đông. Ở Sài Gòn, các ả chọn trụ sở Quốc Hội số 56-58 Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận Sài Gòn dù quá thuộc Trụ sở Tiếp công dân của Trung ương Đảng và Nhà nước tại đây là ở số 35 Hồ Ngọc Lãm, quận Bình Tân, thành phố Hồ Chí Minh. Ở Hà Nội bị đám DLV quậy phá, phỏng vấn mấy dân oan chẳng biết Thành Đô là cái gì, chẳng biết “Chúng tôi muốn biết” là cái gì, (chắc ông Thụy bảo cứ đến “diễn” kịch bản như mọi khi cho vui), ê quá nên chẳng dám tọa kháng, chỉ về gõ máy tính làm truyền thông vì dù sao cũng được hơn chục dân chủ gia có mặt.
Đúng là cháy nhà mới lòi ra mặt chuột. Dân oan được bài học đau nhớ đời về thế nào là “phân biệt đối xử” của anh chị luôn giương cao khẩu hiệu đòi dân chủ, nhân quyền.
No comments:
Post a Comment