Dân chủ là vốn dĩ là một từ cao đẹp và chả có tội nợ gì. Tuy nhiên ở nước ta "dân chủ" được các anh chị chí phèo, tâm thần, hợm người hiếp dâm liên tục trong chục năm qua thành thử cái từ cao quý ấy bị nhem nhuốc. Nghe đến "phong trào dân chủ" cứ hình dung mấy chục con cá mòi nằm vật vạ bên bờ Hồ hay chị Bùi Hằng há to mồm chửi rủa chính quyền bằng những từ khó nghe?

Có lẽ rất ít trong số chúng ta ngồi đọc cho hết bản Hiến Pháp nước ta. Nếu đã đọc hết Hiến pháp, chúng ta phải thừa nhận rằng Hiến pháp nước ta là Hiến pháp xây dựng một đất nước dân chủ thực sự. Ngoài việc xác định những điều căn bản về nhân quyền như Hiến pháp của bất kỳ một quốc gia văn minh nào, Hiến pháp nước ta còn đảm đảo quyền quyền làm chủ đất nước của nhân dân mà không phải dân nước nào cũng có:
- Sở hữu công đất đai, tài nguyên thiên thiên nhiên, các ngành kinh tế trọng yếu
- Cách xây dựng Hội đồng Nhân dân các cấp đến Quốc hội từ đó bầu ra hành pháp. Cơ cấu giám sát hành pháp ở các cấp.
Và trên hết cái bản Hiến pháp ấy có cơ chế để một người dân bất kỳ thực thi quyền làm chủ đất nước thể hiện ở ba phương diện:
- Bầu ra người đại diện cho mình.
- Thể hiện quan điểm của mình.
- Truyền đạt ý kiến của mình đến cơ quan quyền lực cao nhất là Quốc hội.
Tất nhiên từ Hiến pháp đến đời sống là một khoảng cách. Để Hiến pháp được thực thi, phát huy hết vai trò của nó là điều ai cũng mong muốn. Và đây chính là đòi hỏi dân chủ. Những con hợm khoác áo "dân chủ", những kẻ hoang tưởng thay vì đòi hỏi, đấu tranh để Hiến pháp được đi vào đời sống lại hô hào đạp đổ chế độ, nghĩa là xé bỏ Hiến pháp đi. Thế, nên ở Việt Nam vẫn chưa có một ông, một bà nào xứng đàng được gọi là nhà dân chủ.
Như đã nói ở trên từ Hiến pháp được viết trên giấy đến cuộc sống thực tế là một khoảng cách nên người ta phải soạn tiếp bao nhiêu văn bản luật dưới Hiến pháp, các Nghị định hướng dẫn, cốt là cụ thể hoá thực thi dân chủ.
Cụm từ "phát huy dân chủ" mà ta thường nghe thực chất là nỗ lực hiện thực hoá các quyền dân chủ của người dân được Hiến pháp bảo đảm. "Phát huy dân chủ" là vấn đề nghiêm túc mà lãnh đạo Đảng, Chính Phủ mong muốn và nỗ lực để đạt được, hoàn toàn không phải nói cho vui, cho có cái nói. Chả ai dại xướng lên một điều mình không muốn rồi không làm để ăn chửi cả. Các bạn hãy tưởng tượng mình ở vị trí ông Tổng Bí Thư Nguyễn Trọng xem, các bạn có muốn phát huy dân chủ cơ sở không? Dân chủ cơ sở ngon lành thì người dân sẽ tham gia nghị sự nhiều hơn và tất nhiên sẽ tố những ông Đảng Viên hủ hoá cho ra ngô ra khoai. Các bạn chắc không lạ mấy vụ sai phạm ở địa phương mà các ông chủ tịch xã không khác cường hào ác bá hồi xưa. Phát huy dân chủ cơ sở cái lợi trước hết là gõ đầu mấy ông hủ hoá này.
Xin trở lại với vấn đề chính "phát huy dân chủ ", xin đưa vài nhận xét và đóng góp. Nếu ví Quốc Hội - Chính phủ là ông chồng, người dân là bà vợ thì "phát huy dân chủ" là vấn đề vướng mắc của hai vợ chồng dù cả hai đều muốn thực hiện. Minh họa thô thiển nhưng dễ hình dung là cặp vợ chồng này trục trặc chăn gối, cả hai không biết nói chuyện với nhau thế nào để giải quyết. Cần phải có sự chủ động cả hai phía.
Khung cảnh điều hiu vắng vẻ ở các buổi đại biểu tiếp xúc cử tri dẫn đến một hệ quả ở tầm vĩ mô hơn là Đại Biểu Quốc hội không nắm được điều gì cử tri Tỉnh mình mong muốn nhất để trình bày trước Quốc hội. Họ đành phải đọc báo và lắng nghe dư luận trên mạng xã hội.
Cái cảm giác xa lạ với chính cơ quan quyền lực nhất đất nước (mà mình uỷ thác cho nó thực thi quyền làm chủ đất nước của mình) chắc nhiều người gặp phải, căn nguyên cũng từ yếu kém dân chủ cơ sở mà ra. Các bạn hãy tưởng tượng đi nếu ở xã, phường mà mấy buổi tiếp xúc cử tri xôm tụ, đông nghịt người, phát biểu rần rần, cật vấn tranh cãi gay gắt xem. Thế nào nguyện vọng của đa số cử tri chả được chuyển lên đại biểu cấp cao hơn và lọt ra nghị trường.
Chúng ta hãy tự hỏi mình xem, có bao giờ các bạn đem vấn đề buc xúc của mình trình bày với các ông Hội Đồng và nói "ông làm sao làm phải chuyển được ý kiến này lên trên" ? Đa phần chúng ta trèo lên lên mạng xã hội xả stress. Ý kiến của chúng ta chìm nghỉm giữa một rừng phát ngôn, các bài báo lều vớ vẩn view cao ngất ngưỡng. Và các bạn chớ quên mạng xã hội tiếng Việt không chỉ dành cho công dân Việt Nam chúng ta mà còn dành cho các con hợm quốc tịch Mỹ, Úc...biết nói tiếng Việt. Ngay cả Facebook thì Mark Zukerberg cũng đã triệt tiêu sự công bằng khi phát ngôn của người dùng với chính sách ép mua quảng cáo. Vậy thì thử hỏi ý kiến của các bạn có lọt tới tai Đại Biểu Quốc hội không? Không phủ nhận báo chí, mạng xã hội là một kênh thể hiện tự do ngôn luận và cũng đóng góp vào thực thi dân chủ nhưng nó không thể thay thế cách thức thông thường là tiếp xúc cử tri- đại biểu.
Thế đấy, người dân muốn dân chủ hơn nữa để tiếng nói mình có trọng lượng, Đảng- Chính Phủ muốn "phát huy dân chủ". Ấy thế tiến trình này lại tiến chậm rì. Lỗi ở ai?
Xin nhắc lại là từ cả hai.
Bảo Bình
No comments:
Post a Comment