Dạo này lên Facebook thấy các bạn (hầu hết là trẻ) rất nhiệt tình lập ra nhiều trang để chống lại những luận điệu xuyên tạc của đám “cờ vàng”, đám rận chủ và trẻ trâu… Rất nhiều cuộc tranh cãi nảy lửa xảy ra về những vấn đề được “sáng tác” từ bộ máy tâm lý chiến của Mỹ ngụy hàng chục năm trước! Tôi trước giờ không quan tâm lắm đến cái đám cờ vàng phản động và rận chủ hải ngoại vì cho rằng chúng chỉ là những “xác sống” (zombies) đang lải nhải lại những gì xưa kia quan thầy nhét vào đầu để xua chúng cắn lại tổ quốc mình. “Mặt trận” mà tôi quan tâm là diễn đàn của các vị “trí thức đầu đàn” trong nước, nơi “sức công phá” đối với sự ổn định và phát triển của đất nước mạnh hơn nhiều (Blog Đôi Mắt). Do đó, tôi xin giới thiệu với các bạn trẻ nhiệt huyết và tất cả bạn đọc bài viết “tự diễn biến 2 lần” sau đây của Thiếu Long, một bạn hiền đang sinh sống và làm việc tại Texas, Hoa Kỳ. Chắc chắn rằng rất nhiều bạn sẽ soi thấy bóng mình trong bài viết này!
Mình từ nhỏ hát những bài hát nhạc đỏ thiếu nhi ở nhà trường, đc dạy yêu Bác Hồ, nhưng nói thật là chả có cảm xúc gì, vì lúc đó thì chả biết gì, nhưng lớn lên dần thì cũng như bao thế hệ trẻ VN, cũng yêu Bác Hồ, ủng hộ Đảng v.v. nói chung là “đỏ rực”.
Sau đó bắt đầu tiếp xúc với một số thông tin, một số con người, rồi cũng bị ảnh hưởng, quay sang hướng bất mãn, chán ghét, bất phục, nhiều khi bướng bĩnh, cãi lại người lớn, đấu khẩu, cãi lý với các bậc tiền bối cha chú, từ hướng thân cộng sang hướng chống cộng, cũng như những tư tưởng bình thường của những người ấm ớ ngày nay, đó là tư bản nó giàu nó tốt nó văn minh, đánh đồng giàu có với tư bản, nghèo hèn với XHCN, cho rằng XHCN thì nghèo quá, lỗi thời rồi, thay đổi toàn bộ thôi, mấy bác của mình thủ cựu quá đi, cổ hủ quá đi, lạc hậu quá đi, “bolshevik” quá đi thôi v.v. và v.v. Xem như 1 mốt thời trang mới, tự nghĩ mình như vậy thì là văn minh, là thấy đc ánh sáng “dân chủ”, là tìm thấy “chân trời mới”, tưởng rằng mình đã thóat ra cái gì đó, hiểu ra cái gì đó mới mẻ, tìm được lẽ phải, chân lý.
Có thằng em họ cũng tự diễn biến y như mình nhưng còn cực đoan hơn nhiều. Người nhà bảo lãnh nó sang Mỹ khi còn học trung học. Qua Mỹ sinh hoạt cộng đồng thế nào mà người ta sắp xếp cho nó cầm ngay… cờ ba que, có chụp hình trong hội chợ Tết đàng hoàng. Qua bên Mỹ nó đọc sách báo “dân chủ”, tố cộng, “tố cáo tội ác CSVN”, “nhân dân lầm than”, “cần dân chủ hóa VN, xây dựng đất nước phú cường hùng mạnh” v.v., bao nhiêu thông tin bịa đặt hoặc xuyên tạc bóp méo dần tiêm nhiễm vào đầu nó, nó nhìn thấy bề ngoài có vẻ có lý rồi tưởng đó là những thông tin trung thực mà báo chí CSVN bưng bít trong nước. Nhẹ dạ cả tin và không cần kiểm chứng thông tin (thời đó chưa có Wiki, chưa có đầy đủ thông tin, chưa có nhiều diễn đàn như bây giờ).
Anh chàng đâm ra có thiện cảm với cờ 3 que, mặc nguyên cái áo cờ 3 que chụp hình. Nói chuyện thì hung hăng bọ xít toàn gọi “Tứ trụ triều đình” VN là “thằng” này “thằng” nọ. Tốt xấu gì ko cần biết, gom lại chửi hết.
Bản thân nó từng tham gia làm mod điều hành 1 diễn đàn chống cộng. Mình còn nhớ khi mình cùng nó tới chơi nhà dì, dượng ở Mỹ, 2 ông bà này thì chả có quan tâm chính chị chính em gì nhiều, nhưng khi thấy nó tỏ ý bất mãn chán ghét chửi bới CS với giọng điệu “sặc mùi vichoco” thì ông bà không vui, nói đại khái rằng “cộng sản họ bảo thủ nhưng họ yêu nước, không nên nói họ như vậy”, thế là cu cậu tức hộc cả máu sửng cồ xừng xộ đỏ mặt tía tai “tố cộng” ầm lên, học được cái nào là đem ra thao thao bất tuyện tới đó, bao nhiêu lý luận, lý lẽ “dâng chủ” không ngừng tuôn trào một cách đầy say mê, bảo rằng dì dượng không biết gì hết, CS rất giỏi mị dân, lừa gạt, tuyên truyền dối trá thôi, chúng làm cho người dân, người khác tưởng rằng chúng yêu nước, yêu nước bằng mồm, yêu nước bề ngoài, giả bộ yêu nước, chứ thật ra “chúng nó” có yêu nước đâu. Dì, dượng phải lắc đầu nói con còn ngây thơ lắm, già dặn hơn rồi con sẽ biết.
Nhưng về sau Internet VN nở rộ, các diễn đàn lúc đó tranh luận rất kịch liệt, dữ dội, mình và nó vào đọc, Wikipedia đã có, vào đọc các nguồn nước ngoài, các tài liệu ngoại quốc, vào các diễn đàn quan sát, theo dõi các cuộc tranh luận sôi nổi, và rồi dần dần tự diễn biến lần 2 hồi nào ko hay. Nó thì ko hẳn là tự diễn biến, mà nó từ bỏ hẳn chính chị chính em, chuyên tâm kiếm tiền, nó bảo bây giờ nó ko còn biết tin gì và ko biết đường nào mà lần nữa. Lưu ý nó đã từng là 1 tín đồ rân chủ rất cuồng nhiệt, hô hào đa đảng đa nguyên, bảo phải bỏ XHCN, ủng hộ mấy “nhà dân chủ” thì thôi khỏi phải nói. Nhưng bây giờ thì nó cũng đã mỏi mệt, chán nản, ko còn tin những lý thuyết, lý luận đó nữa.
Mình thì đơn giản là sau khi bị tác động, bị ảnh hưởng bởi các thông tin sai, các lý thuyết, lý luận méo mó, sau khi tìm hiểu lại thì tự diễn biến lần 2 thôi. Ngoài đời hay online mình cũng thấy nhiều người như vậy. Bên diễn đàn LSVN có nhiều thành viên như vậy.
Trong blog này có anh Quản Giáo, là một người trung kiên và cứng rắn quyết liệt, và rất ăn ý với mình về quan điểm chính trị, lịch sử, nhưng ít ai ngờ là chính anh ấy chia sẻ với mình trên Yahoo là hồi trẻ anh ấy cũng đã từng có một thời gian chán ghét cộng sản, chán ghét Đảng và Nhà nước. Các bạn quen thuộc với quan điểm cứng rắn của anh Quản Giáo trong blog này cũng như trong blog chú Lê Vũ, diễn đàn LSVN, Hoàng Sa Online, Youtube và nhiều nơi khác v.v. chắc không dám tin rằng anh ấy đã từng ghét CS, ghét Đảng. Anh ấy xuất thân gia đình cách mạng, bản thân đã từng ghét cộng sản, rồi sau khi tìm hiểu kỹ càng, nhận thức chính xác lại, qua nhiều cuộc tranh luận đã hình thành những quan điểm rõ ràng và chắc chắn hơn, những quan điểm trung thực, đúng đắn, và phù hợp với lợi ích dân tộc và đất nước.
Trong LSVN mình nhớ mang máng là có đồng chí nào đấy ở VN thì bênh chế độ, ghét Mỹ, khi sang du học ở Cali thì trở thành bênh Mỹ chằm chặp, thậm chí mấy vụ cảnh sát đánh dân cũng bênh, rồi bắt đầu có những lời lẽ “bốc mùi rận”. Nhưng sau khi sinh họat 1 thời gian trong diễn đàn đó, lắng nghe những tranh luận, quan điểm, lập luận khác nhau, biết thêm nhiều thông tin, kiến thức mở rộng, thì anh ta cũng phải thú nhận đại khái “nhiều cái bây giờ mới biết ra chứ hồi đó mới qua đây mình cũng ngu như vichoco”.
Nhạc sĩ Phạm Duy lại là 1 kiểu khác của tự diễn biến lần 2. Một người đi theo cách mạng kháng chiến chống Pháp, chịu ko nổi cực khổ và bị cấm đóan sáng tác nhạc ủy mị, bi quan, ướt át, ảm đạm, yếm thế làm hại sĩ khí quân đội, rồi bị ông Tố Hữu phê bình gay gắt, bị các đồng chí “đấu tố” vụ bài hát Bên Cầu Biên Giới v.v. Cuối cùng ông bị cái Tôi lấn át, chủ nghĩa cá nhân chiến thắng, ông đã vào Nam theo Tây. Khi về già thì cái Tôi nó tan dần, dần dần cũng nhận ra rõ ràng, khi về VN sống luôn thì ông đã nói 1 câu khá ấn tượng, đại ý là: Bây giờ đất nước đã độc lập, thống nhất, có hòa bình rồi, không còn chết chóc binh đao nữa. Những cái đó đã có rồi, thì tại sao tôi còn lấn cấn gì nữa, đó là lý do tôi về quê nhà sống hết quãng đời còn lại”. Từ đó ông sống thanh nhàn ở Hà Nội, không còn những năm tháng chống cộng ồn ào nơi quê người đất khách. Cũng chính vì câu nói đó mà có 1 dạo ông bị bọn phản động ở hải ngoại chửi bới nhục mạ, khai thác đào bới quá khứ, đời tư, làm những trò rất tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi.
Và còn nhiều ví dụ khác… Ngoại trừ những trường hợp như Phạm Duy thì hầu hết đều theo 1 trình tự như sau: Tiếp xúc những thông tin “mới”, bất mãn với yếu kém khó khăn, gặp những cán bộ xấu, mất niềm tin, những thông tin “mới” càng lúc càng lôi cuốn, rồi wow ta đã nhìn thấy “chân trời mới”, đã đặt chân lên (hoặc mơ đặt chân lên) “bến bờ tự do”. Tự diễn biến! Một thời gian sau, lên mạng, tranh cãi đã đời, chịu khó tìm hiểu lại, chịu khó tìm hiểu quan điểm lập luận của những người dân thân cộng đời thường mà không phải tuyên giáo, không phải báo chí chính thống, chứng kiến những dơ bẩn nham nhở bẩn thỉu trong cộng đồng cờ vàng, vichoco, rận chủ v.v. thì dần tự diễn biến lần 2.
Vấn đề cốt yếu, then chốt ở đây là nhà nước VN chỉ lo tuyên truyền giáo dục những gì cần thiết chứ không có phản biện lại những “phản biện”, những tuyên truyền, những thông tin sai trái của địch. Từ đó hình thành 1 cái rất buồn cười là chỉ có 1 bên phản biện, hay nói đúng hơn là “ngụy phản biện”, bôi đen, bôi nhọ, bôi tro trát trấu, bắt bẻ, bắt giò, rình mò thấy bác lãnh đạo nào nói hớ cái gì, sơ hở cái gì là chộp lấy chê cười bên kia. Và bên kia không hề có sự phản biện lại.
Ví dụ: Bọn phản động vu cáo rằng CSVN bưng bít, giấu diếm chuyện “VC thảm sát Mậu Thân Huế”, “Hồ Chí Minh gian díu với nhiều phụ nữ có con rơi con rớt”, “VC thảm sát Ba Chúc đổ thừa cho Khmer Đỏ để lấy cớ xâm lược, nướng quân ở Campuchia”, “Hồ Chí Minh cướp vợ của Lê Hồng Phong”, “Lê Duẩn ám sát Hồ Chí Minh”, “Võ Văn Kiệt bị đầu độc” v.v. đại loại như thế, và bên ta không chống lại, phản biện lại, vạch trần ra những vu cáo hèn hạ bỉ ổi của chúng. Chúng nó chộp đc cái gì sơ hở, nói hớ, nói sai, sai lầm, yếu kém, tiêu cực, nói chung là bất cứ cái gì chúng bám vào đc của ta thì chúng đều dùng để bôi bác, bôi nhọ. Và chúng ta không giải thích, không thanh minh, không phản biện. Chỉ có 1 bên tấn công, bên kia không cần phòng thủ.
Hiện tượng đó đã tạo ra căn bệnh “thông tin mới”, “khái niệm mới”, “quan niệm mới”, “góc nhìn mới”. Nghĩa là khi một “tân binh”, rookie, newbie nào đó ấm ớ ra đường vấp phải 1 cái “mới” từ đám phản động, dù là thông tin bóp méo, bịa đặt, bậy bạ, hay những tư tưởng, những ngụy biện hoặc “ngụy phản biện” nghe bề ngoài thấy hay hay, thì cũng dễ bị thuyết phục rằng “đó là thông tin mà mày đã bị CS bưng bít, che giấu suốt mười mấy năm nay dưới mái trường XHCN, dưới 700 tờ báo ‘lề phải’, ‘lề Đảng’”. Một kẻ ấm ớ, ù ù cạc cạc, những tân binh nai vàng ngơ ngác vừa mới tiến nhập mặt trận thông tin khốc liệt, hiểm ác, cộng với sự bất mãn xã hội và mất lòng tin vào nhà nước thì dần dần sẽ tự diễn biến, do họ không đi kiểm chứng và xem xét coi những “thông tin mới” đó có trung thực, chính xác hay không, những “khái niệm mới”, “quan niệm mới”, “tư duy mới” đó có đúng hay không, có hợp tình hợp lý và phù hợp với thực tế Việt Nam, với lợi ích quốc gia hay không.
Từ đó đưa tới 3 quan điểm trong quân mình:
1. Mặc kệ họ! Mình cứ kiên trì tuyên truyền giáo dục những kiến thức cần thiết, những tri thức cơ bản. Khi con em mình có sẵn kiến thức thì sẽ ko bị bọn kia lôi kéo dụ dỗ. Khi 1 người đc trang bị kiến thức đầy đủ thì khi họ gặp những thông tin sai trái, phần đông họ sẽ nhìn ra đó là sai trái và không theo. Không cần thanh minh thanh nga, giải thích mệt mỏi, chẳng khác nào đi PR cho những luận điệu phản động. Đây là quan điểm chính thống hiện nay của Ban Tuyên Giáo.
2. Muốn phòng ngừa căn bệnh phản động thì phải chích thuốc ngừa, thuốc ngừa hiệu quả nhất chính là vạch trần ra, làm rõ ra từng cái sai của họ, từng lý lẽ, luận điệu sai lầm bịp bợm của họ, nó ko phù hợp với lợi ích dân tộc, lợi ích xã hội như thế nào. Phải có phản biện lại bọn họ, phải có bút chiến chống bọn họ v.v. Đây là quan điểm không là chính thống nhưng đc nhiều người trong Ban tuyên giáo, trong làng báo, trong các ngòi bút chống Diễn biến hòa bình của ta ủng hộ, ví dụ nhà báo Nguyễn Văn Minh của báo QĐND, nhà báo kỳ cựu Hữu Thọ, hay giáo sư Mạch Quang Thắng, 1 trong những nhà Hồ Chí Minh học, nghiên cứu về Tư tưởng Hồ Chí Minh thâm niên và nhiệt tình nhất.
3. Tấn công, tấn công, và tấn công vào địch, vào cái sai trái bịp bợm. Không mặc kệ, nhưng cũng không cần phải vạch trần từng li từng tí những luận điệu phản động, không phản ứng, tự vệ, phòng thủ thụ động trước những luận điệu ngụy biện, không thanh minh thanh nga, mà là chủ động tấn công toàn diện và quyết liệt vào chúng, bất cứ cái gì xấu, sai, bịp bợm của chúng nó thì mình đều tấn công toàn diện và mạnh mẽ vào, tương tự như nó đang tấn công toàn diện và mạnh mẽ vào mình trên mặt trận tư tưởng, thông tin, tâm lý chiến. Tấn công dữ dội vào hệ thống lý luận của họ, tấn công vào những sai lầm của chúng, khai thác những bê bối, dơ bẩn của chúng nó. Nghĩa là nó đang làm cái gì với mình bây giờ thì mình làm lại với nó y như vậy, chỉ khác là mình dựa trên sự thật, dựa trên lợi ích quốc dân, và mình tấn công với mức độ mạnh hơn gấp 10 lần chúng nó. Đây là quan điểm cũng có một số người tán thành, trong blog này thì có anh Quản Giáo rất tán thành quan điểm này.
Sau khi tự diễn biến lần 2 thì mình cũng hăng máu lắm, máu nóng đầy mình, lúc thì hành động theo quan điểm số 3, lúc thì hành động theo quan điểm số 2 ở trên, hăng say tấn công, phản biện, đập tan những luận điệu ngu dốt mà mình đã rất mệt mỏi với họ trong nhiều năm. Đến nỗi mình ko thể nào sinh hoạt nổi trong những blogs, diễn đàn phản động, vì những luận điệu, những rên rỉ của họ thì mình đã quá quen và chán, mình từng nghe hàng ngày, và bây giờ vẫn đang nghe mỗi ngày, mình rất chán và mệt. Những luận điệu sai lầm mà cứ nhai đi nhai lại hoài thì ai rảnh, ai còn chút kiên nhẫn nào nữa mà đi giải thích hoài, năm này qua tháng nọ?
“Thảm sát Mậu Thân Huế” thì Porter và các phóng viên chiến trường Mỹ đã vạch trần phanh phui ra trò chiến tranh tâm lý bịp bợm từ lâu. Báo chí chính thống VN không thèm thanh minh nhưng ông CCB ở mặt trận Huế là Nguyễn Đắc Xuân (hiện nay là người nghiên cứu về Huế học), đã đăng nhiều bài viết trên trang Sách Hiếm và các website phi chính thống để bác bỏ luận điệu tuyên truyền tâm lý chiến bịp bợm này. Nhưng trò lừa dối này gần 40 năm nay vẫn cứ nhai đi nhai lại.
Những luận điệu về “nhượng Ải Nam Quan”, “giấu trận Lão Sơn”, “Phạm Văn Đồng bán HS-TS”, “CSVN dâng đất bán biển” v.v. đã bị bóc mẽ từ quá lâu, nhưng hơn 10 năm nay vẫn nhai lại. Vậy thì ai chịu nổi nữa? Ai đủ kiên nhẫn để đi giải thích, tranh luận nữa?
Lúc đầu mình cũng hăng say tấn công hệ thống lý luận của họ, tấn công vào các khuyết điểm then chốt không thể sửa chữa của TBCN, tấn công vào những tội ác của Mỹ-ngụy, tranh luận đập tan những ngụy biện, ngụy phản biện của họ, chỉ rõ ra những vu khống và lập luận sai lầm, mâu thuẫn của họ, những thông tin vỉa hè bậy bạ của họ v.v.
Nhưng sau đó mình dần thấy chán, mình nghĩ lại hóa ra biết đâu quan điểm số 1 chính thống của Ban Tuyên Giáo lại đúng? Mình đôi co với cái đám này hoài làm gì. Vấn đề quan trọng nhất, yếu tố quyết định nhất là Đảng, Nhà nước, Chính phủ có làm việc tốt hay không, các cán bộ đảng viên có phải là người tốt hay không. Chứ tuyên truyền hay phản tuyên truyền chúng nó hoài thì cũng vậy thôi.
Làm ăn tệ quá, đưa bọn xấu vào Đảng, thì dân mất hết niềm tin, ko còn tin vào chế độ, thì tuyên truyền, giải thích mãi cũng chả áp phê, hiệu quả gì, dù có tuyên truyền đúng tới cỡ nào, thuyết phục tới cỡ nào. Người dân chủ yếu coi lợi ích của họ và các lợi ích xung quanh gắn liền với họ mà thôi, thái độ ủng hộ hay chống đối nhà cầm quyền là phụ thuộc vào cái thực tế đó, phụ thuộc vào thực tiễn cuộc sống xã hội, chứ ít phụ thuộc vào tuyên truyền.
Tuy nhiên các đồng chí khác làm theo quan điểm số 2, số 3, phản biện lại sự “ngụy phản biện” của bọn phản động, hay tấn công toàn diện, toàn lực vào chúng thì mình đều ủng hộ thôi. Dù mình chán chả buồn tranh luận gì nữa nhưng đôi khi vẫn có những quan điểm không thể để cho nó nói càn đc, bực mình vẫn phải nói. Mình ko ghét những người phản động, nhưng mình ghét rất nhiều quan điểm phản động. Nhiều khi đụng phải những quan điểm đó thì mình ko nhịn đc, ko kiềm chế đc, thế là vẫn phải lên tiếng.
Những người “tự diễn biến lần 2″ như mình, hay những người lăn lộn ra từ hàng trăm cuộc tranh luận, bút chiến nảy lửa và làm cho đối phương phải chuyển thành… cãi cùn, cố đấm ăn xôi thì cũng giống như những “lão binh lết ra từ chiến trường thông tin”, chẳng có gì để dao động nữa, tất cả đã quá rõ ràng. Bây giờ không còn lý lẽ, lập luận nào của phía bên kia mà mình chưa thuộc lòng.
Hồi đó trên diễn đàn voicechat Paltalk, nghe anh Quản Giáo nói là đám Rận vừa mở miệng ra định nói cái gì thì anh ấy đã “thuộc như cháo”, chưa cần nghe đã biết nó định nói gì. “Nó vừa mở mồm ra là mình đã biết nó muốn nói gì rồi”. Lúc đó mình chưa tin, nhưng khi thấy đồng chí ấy làm Operator điều hành các phòng Paltalk quả thật khi đối phương vừa định nói cái gì thì anh ấy “mute” rồi lôi cổ xuống ngay, rồi lên nói thay, rồi chỉ ra những sai lầm, bịp bợm, ngụy biện vừa cũ vừa dốt của họ. Đến lúc đó mình cũng phải chào thua và tin là ông này đúng thật là “thuộc như cháo” những lý lẽ, quan điểm của Rận.
Nói cách khác, nếu bây giờ chơi trò chơi đóng vai chống cộng cho vui, xem ai chống cộng hiệu quả nhất, pro nhất, tinh vi nhất, thì những đồng chí “tự diễn biến lần 2″ như tụi mình mà tự xưng trình độ chống cộng, trình độ lý luận “rân chủ” hạng nhì thì chắc chắn ko ai dám xưng hạng nhất, kể cả những kẻ chống cộng, các “nhà hoạt động dân chủ” cuồng tín, xảo quyệt, chuyên nghiệp nhất.
Đó cũng là nguyên nhân mình ko thể nào hứng thú sinh hoạt nổi trong những blogs, diễn đàn phản động. Lâu nay vẫn vậy chả có gì mới, nhàm chán, ngán ngẫm. Thuở đời nay bây giờ mà còn những cái đầu bò với những ý nghĩ mặc định (default) rằng “bọn CS con, bọn Hồng Vệ Binh này ko biết Phạm Văn Đồng bán HS-TS cho TQ, CS đã tàn sát xxxx, CS đã bán xxxx, Hồ Chí Minh đã giết xxxx, “đa đảng là dân chủ”, “tư bản là giàu mạnh”, “cộng sản là nghèo đói ác ôn côn đồ”, “tư bản là văn minh là thiên đường, là bến bờ tự do, tử tế thánh thiện như thiên sứ”, “VN không có tự do dân chủ nhân quyền”, “CS, XHCN là lang thang chết đói”, “Marx, Lenin là những thằng khùng tàn ác”, “bọn Hồng Vệ Binh, Việt Cộng con chúng nó bị CS nhồi sọ và bưng bít giấu diếm dưới mái trường XHCN cho nên chúng ta phải đi khai sáng cho chúng nó biết blah và blah…”
Không biết bọn đầu bò đó có hiểu nổi khi chúng lân la đến nói những điều đó thì người ta nhìn chúng với cặp mắt gì hay không? Những kẻ luôn vỗ ngực đòi đi “khai trí”, “khai sáng”, “khai mở” cho thiên hạ đó giống y như những kẻ rừng rú sống lâu ngày trong rừng già châu Phi cách ly với thế giới văn minh bên ngoài nên không hề cập nhật thông tin. Họ chỉ chăm chăm nhìn vào Ban tuyên giáo và các báo chí chính thống mà không cần biết chính những người dân nghĩ sao về họ, nhìn họ thế nào, nói sao về họ, phản biện các luận điệu ngu dốt của họ thế nào. Dân tộc, người dân VN không có ngu, mọi người đều biết cái gì là lợi ích của mình và của dân tộc, trái lại thiểu số phản động đó nên coi lại IQ, kiến thức, trình độ hiểu biết của mình. Không nên tự nhốt mình trong những vòng tròn xã hội (social circle), những nơi công kích một chiều, bôi đen bôi đỏ, tung tin đồn nhảm nữa.
Ví dụ như box Triết Học trong diễn đàn LSVN, nếu ai có chút kiến thức cơ bản thôi về chủ nghĩa Marx vào đó liếc qua một vòng thì sẽ té xỉu bởi những “lập luận” chửi đổng, lên án, tấn công từ 1 đám rận không hiểu gì về CN Marx, nhưng lại cao giọng hung hăng chửi bới chủ nghĩa này, nhưng té xỉu ở chỗ là chúng nó chửi những cái mà Marx không hề nói, nghĩa là chúng nó “nhét chữ vào mồm kẻ thù” rồi chửi vào những cái chúng nó vừa nhét, thái độ thì giống như bọn chửi thuê chửi mướn. Tư cách, nhân phẩm, kiến thức, giá trị, chất lượng, nhân cách của đám phản động, chống cộng này trong mắt người dân nó thấp tới mức không thể thấp hơn, không thể nào khinh hơn đc nữa, không thể nào tôn trọng nổi, kể cả trong mắt những người không ưa chế độ. Với những “phẩm chất”, thái độ, hành động đó thì ai coi trọng cho nổi.
Hiện nay trong xã hội VN có đầy những người ko thích chính quyền, bất mãn với nhiều cán bộ đảng viên, cấp dưới ghét cấp trên, mất lòng tin, nói chung là ko có thiện cảm, cảm tình với Nhà nước, do những yếu kém trong lãnh đạo, do cuộc sống của họ khó khăn, do chứng kiến chuyện này chuyện kia, do gặp những cán bộ đảng viên biến chất v.v. Đó là chuyện bình thường trong xã hội. Nhưng ngay cả những người đó cũng không quan tâm coi trọng bọn phản động, “dâng chủ” đó. Và bọn rận đó trong mắt đại chúng vẫn chỉ là một đề tài tiếu lâm, đem ra làm trò cười châm biếm cho vui, chứ không đặt nặng vấn đề, không thù ghét cũng chả coi trọng. Các bạn thử tra từ khóa “vichoco” (viết tắt của “Việt Chống Cộng”) trên Google thì sẽ thấy ngay điều này. Chỉ một số ít là thù ghét chửi bới bọn họ, còn lại đều là bò lăn ra cười bọn họ, đích thị là một chủ đề tiếu lâm, giúp vui mọi người, giúp mọi người xả stress.
Không chỉ người ngoài không tôn trọng bọn chống cộng, phản động, mà chính bọn họ cũng không tôn trọng lẫn nhau, thường xuyên chửi bới chống báng nhau. Hễ thằng này ngoi lên, nổi lên một chút thì cả chục đồng đội chiến hữu liền vây lấy ném đá đè xuống. Những chiếc mũ tay sai CS, VC nằm vùng đc ném vào nhau đều đều và vô tội vạ. Bao nhiêu tai tiếng bẩn thỉu, lem nhem tiền bạc, trở mặt chống nhau, chửi bới nhau vì tiền, thậm chí lôi cả đời tư, gia đình, họ hàng, vợ con, cha mẹ nhau ra chửi bới mạt sát bôi nhọ nhục mạ trên báo chí cộng đồng và trên các forums, blogs tự xưng, tự phong là “dân chủ”, “lề dân”, “lề trái”. Hễ có vụ quyên tiền nào là y như rằng vụ đó có chuyện, người này người kia bất mãn phanh phui. Cố tìm ra bao nhiêu danh nghĩa để quyên tiền chấm mút, móc túi đồng hương.
Mình hoàn toàn có thể lập ra danh sách những cái ngu ngốc ngớ ngẩn dốt nát đến “nguy hiểm” của phía bên kia, những cái thiếu thông tin của phía bên kia, mình có thể tiếp tục tấn công, hăng say phản biện, nhưng đã từ rất lâu rồi mình ko thấy cần thiết phải làm vậy nữa.
Phản động không đáng ngại, “Diễn biến hòa bình” theo mình nghĩ thì không đáng lo lắm, cái đáng lo ngại chính là bản thân chúng ta ko đc tốt, làm việc ko đc hiệu quả, dần dần lạc hướng, mất dân, mất chủ nghĩa, mất niềm tin, mất đồng chí, mất nhau, mất đoàn kết, tan rã.
Bọn phản động hoàn toàn có thể đc sử dụng như những vi khuẩn phòng ngừa, lợi dụng chúng nó để làm 1 động lực để thúc đẩy chúng ta làm tốt hơn, làm việc hiệu quả hơn, kết quả khởi sắc hơn, thận trọng hơn trong công tác trồng người, công tác cán bộ, nhân sự, công tác giám sát v.v.
Khi bác sĩ muốn ngừa bệnh cho bệnh nhân, thì họ chích vào chúng ta 1 lượng vi khuẩn gây ra bệnh đó, 1 lượng nhỏ thôi, ko quá nhiều, nếu quá nhiều vi khuẩn thì cơ thể sẽ sinh bệnh, nếu ko có vi khuẩn thì cơ thể không biết thích nghi và đề kháng căn bệnh đó. Cho nên 1 lượng nhỏ vi khuẩn luôn là cần thiết cho sự mạnh khỏe của cơ thể, cho sự rèn luyện sức đề kháng, khả năng kháng sinh của cơ thể. Bọn phản động đối với dân tộc và đất nước VN cũng giống như đạo lý đó.
Trong số những người phản động, chống cộng, nếu ai lỡ vấp ngã, lạc hướng, nhưng nếu vẫn là 1 người tốt, có tấm lòng yêu tổ quốc, yêu dân tộc thật sự, không để cho cái Tôi, cái chủ nghĩa cá nhân hẹp hòi của mình lấn át lòng yêu nước, nhìn nhận sự việc bằng lý trí, tích cực tìm hiểu thêm, học hỏi thêm thì cũng sẽ đến lúc nào đó họ sẽ theo bản năng tự nhiên, theo lý trí mách bảo mà tìm lại đúng con đường mà đi.
10 người tự diễn biến thì có 5, 6 người trong số đó sau này cũng tự diễn biến lần 2. Cứ 10 người tự diễn biến thì có thêm 100 người hải ngoại về nước làm ăn, đầu tư, kinh doanh, đóng góp cho đất nước, góp phần xây dựng quê hương. Tỷ lệ ngày càng tăng kiều hối và lượt kiều bào về nước, định cư trong nước (trong đó có rất nhiều người trước 1975 là lính SG, các ông bà H.O., dân xuất thân cờ vàng, những người đã từng chống cộng) v.v. đã cho thấy điều đó. Và cứ 10 đảng viên tự diễn biến thì có thêm 50 đoàn viên trung thành bổ sung vào Đảng, không ngừng lớn mạnh. Thải ra rồi nạp vào là quy luật tự nhiên, một con người, một tổ chức, hay một quốc gia thì cũng thế.
Cái đáng sợ không phải là người cộng sản tự diễn biến thành phản động. Mà cái đáng sợ chính là những đảng viên cộng sản tự chuyển hóa, tự diễn biến thành quan tham, tham nhũng, thoái hóa biến chất, những “đảng viên giấy”, viết chữ “cộng sản” to tướng ngay giữa trán, vẽ hình búa liềm to tướng ngay giữa ngực, nhưng chỉ là những kẻ tư bản đỏ đầy giả dối, giả tạo, miệng tụng nam mô trong bụng một bồ dao găm. Cái đó mới đáng lo lắng cho tương lai, tiền đồ của đất nước, dân tộc, Đảng, chế độ, con đường XHCN ở VN.
Rốt cuộc mình có hối hận vì ngày xưa mình có quan điểm sai lầm hay không? Hối hận thì có nhưng chút ít thôi, vì mình cũng chả có tham gia tuyên truyền gì nhiều, ko có hoạt động gì gây hại cho đất nước. Và động cơ của mình là trong sáng, là yêu nước “nồng cháy”, tưởng rằng như vậy là tốt hơn cho nước cho dân. May mà sớm nhìn lại và nhận ra “ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại” và đã hiểu ra nhiều vấn đề.
Nhiều lúc chả hiểu tại sao mình và nhiều người đã nhận ra cái gì là đúng, cái gì là sai mà vẫn còn nhiều người chưa nhận ra. Nhưng mình nghĩ nếu họ thật sự yêu nước, có tâm có trí, không bị cái Tôi cá nhân và tính hiếu danh, hiếu thắng lấn lướt đè lên lợi ích dân tộc, không bị cảm tính lấn át đè lên lý trí, không bị những sự kiện xấu, con người xấu, tin tức xấu làm quên đi tình hình thực tại và bức tranh toàn cảnh của đất nước, thì sớm muộn gì, trước sau gì có ngày họ cũng sẽ ngộ ra và quay về với đại khối dân tộc.
Thiếu Long
No comments:
Post a Comment