To mồm kêu gọi biểu tình yêu nước hay là phá hoại |
Nói luôn cho khỏi chờ đợi, đó là Nguyễn Xuân Diện, có học vị tiến sĩ đọc chữ tàu (cái nghề đọc chữ mà cũng vẽ ra được tiến sĩ thì cũng lạ). Người làng Đường Lâm, Xứ Sơn Tây, nơi có làng cổ Đường Lâm, đất thiêng sinh ra “Hai vua”. Một thời, khi mới tập tọe vào diễn những vỡ tuồng chính trị, hắn được đám kền kền tung hô là anh hùng cái thế, vì dân quên cả bản thân, không màng chuyện vợ con, ai dè là xăng pha nhớt.
Nghề chính là dịch gia phả, đọc văn bia kiếm sống. Một thời làm ăn được do kinh tế phát triển, đời sống dư dật, dân tình đổ xô làm nhà thờ họ, viết lại gia phả, Diện có việc làm. Thời đó hắn kiêu lắm, dịch gia phả tính tiền bằng chữ, mỗi chữ mỗi tiền mà người vẫn đổ xô vào. Nào ngờ cuộc đời bể dâu, kinh tế sa sút, nhà thờ, gia phả không còn là nơi đào ra vàng nữa hắn đói.
Một đêm, nằm vắt tay lên trán, nghĩ kế làm ăn, hắn phát hiện ra có một nghề liên quan đến giấy má chưa mấy ai thông thạo, ấy là nghề thưa kiện. Cái này thì hắn thạo vì suốt đời cắm đầu vào đọc trong đống văn tự cổ gặp rất nhiều đơn kiện tụng. Dân đen thì ít chữ, muốn kiện thì phải thuê người có chữ. Thầy kiện thì đứng giữa quan và dân, nếu thấy quan thất thế thì làm tiền quan, còn thấy dân thất thế thì làm tiền dân. Nhất cử lưỡng tiện. Nghề này mới là cao thủ bởi, đàng nào thì cũng có tiền và người mất tiền còn phải cám ơn mình.
Ấy thế nhưng làm nghề này là phải có bản lĩnh.
Trước hết là phải tìm cho ra cái cớ. Hồi mới vào nghề, khiếu kiện đất đai còn ít, Diện tập tọe đi theo đám biểu tình chống Trung Quốc. Nấp sau chiêu bài đó thì an toàn, ai lại đi phạt người “yêu nước”. Tuy vậy Nhà nước vẫn ngăn cản vì không cần thiết phải chọc giận thằng khổng lồ khi chưa hết cách để tranh thủ yên ổn làm ăn. Diện và đồng lõa biết cái thế khó của chính quyền nên càng tìm cách xúi dục thanh niên, sinh viên xuống đường. Mục đích của Diện không phải là chống Trung Quốc mà là tìm cách lợi dụng sự bức xúc của đám đông để bẻ lái sang đấu tranh chính trị hạ bệ chính quyền. Hắn rất gian manh ở chỗ, không mấy khi xuất hiện ở nơi, ở thời điểm nóng, thi thoảng chạy ra chụp vội cái ảnh, tung ngay lên mạng. Trong lúc đám người bị kích động ở ngoài đường thì Diện ngồi đâu đó, trong quán cafe lạnh đưa “tin nóng” qua mạng. Sau này ngửi thấy khiếu kiện đất đai là miếng mồi ngon Diện chuyển nghề. Làm cái món này vừa có tiếng vừa có miếng. Bây giờ Diện có hẳn một blog riêng cho khiếu kiện đất đai. Ở đời, biết bao nhiêu mâu thuẫn xã hội phát sinh, sao Diện chỉ chăm chắm vào đó? Tiền cả.
Cái nghệ thuật của Diện là bé xé ra to. Khi khởi sự bằng biểu tình chống TQ, Diện cùng đồng bọn tập trung giỏi lắm chỉ được hai, ba chục người. Hẹn nhau ở một điểm, rồi hai ba, rút khẩu hiệu ra, chụp ngay vài cái ảnh, kéo nhau ra đường. Đường Hà Nội mà chỉ cần chắn lại một phút là tắc, dồn lại thành đám đông. Chụp ngay vài cái ảnh, đưa lên, vậy là thành biểu tình lớn. Vụ Văn Giang, những gì đã xảy ra, đúng sai về phía nào cũng đã được giải quyết từng bước. Không phải chỉ ở tầm tỉnh mà ngay cả Thủ tướng chính phủ trực tiếp nghe. Tình hình đã có chiều hướng tốt hơn thì mới hôm qua Diện lại giở trò ra tuyên bố kỉ niệm 1 năm Văn Giang, tung ra một bản chữ kí loằng ngoằng mà đứa trẻ con cũng biết đó chỉ do vài người chép, chỉ có cái tên rồi lu loa lên đó là kiến nghị của 1244 hộ ở ba xã Xuân Quan, Cữu Cao, Phụng Công. Trong lúc ai cũng biết rằng chỉ còn gần 160 hộ trong hơn một nghìn hộ đó còn chưa chịu nhận đền bù. Tất nhiên đó là chuyện của năm trước, khi giá nhà đất còn ngất ngưỡng. Bây giờ chẳng ma nào hỏi chắc sẻ đến hồi họ xin được nhận tiền nên Diện vội hâm nóng lại để đục nước, béo cò.
Làm cái nghề này là phải biết dựa vào những kẻ bất mãn, những kẻ vô liêm sỉ rồi tung hứng, làm cho chúng say men hoang tưởng, ngỡ mình là anh hùng. Em Kim Tiến xinh đẹp có thù hận gì với ngoại bang đâu, chỉ là thù nhà khi bố bị chết oan, Diện đã tô son trát phấn, chải chuốt thành người yêu nước thương nòi. Em Minh Hằng có nợ nước đâu, chỉ là thứ đàn bà thối tha kiện tụng, lăng mạ cả với mẹ đẻ và em gái mình chỉ vì mấy mét đất thừa kế bổng chốc được Diện đánh bóng mạ kền thành nhân vật nữ của năm. Đến khi bị người khác chịu không nổi đưa cái clip Hằng văng máu trên, máu dưới với công an thì Diện im như thóc. Còn nhiều nữa chẳng như “binh nhì” Tiến Nam, người hùng Chí Đức…
Giã man hơn là Diện còn đẩy cả những bậc cha chú đáng kính, đã đến tuổi “lẫn” lên tuyến đầu làm bia đỡ đạn cho Diện như cụ Trọng Vĩnh, bà Hiền Đức, thật quá đê hèn. Có giỏi thì ra mặt đương đầu, việc gì phải nấp sau ông cụ hơn 90 tuổi.
Làm cái nghề này thì phải có máu lưu manh. Đồng bào ba xã Văn Giang có còn gì nữa đâu khi tiền đền bù chưa nhận, ruộng nương không thu hoạch, vậy mà vẫn phải nộp hụi để những kẻ như Diện chi tiêu. Đến cả con nặc nô Minh Hằng khi bị quản chế ở trại, lợi dụng chuyện đó Diện ở ngoài quyên góp của những người nhẹ dạ cả tin được hơn 200 triệu để mỗi lần kéo đàn kéo lũ lên trại gọi là đi thăm, kể cả không gặp thì cũng về đánh chén một bữa. Khi Hằng ra trai, đòi tiền thì bị Diện quỵt mất hơn trăm triệu, vậy là chửi nhau. Một thằng mài đít trên ghế đọc văn tự cổ, ăn lương hành chính, hỏi tiền đâu ra mà thuê xe, thuê cộ chở dân Văn Giang, Dương Nội đi Tiên Lãng. Tiền dân cả thôi, dân góp, hắn tiêu.
Xem ra, thời buổi này Diện vẫn còn đất sống vì còn khối người ngây thơ, cả tin. Khi nào đời sống khấm khá thì quay về đọc văn bia, dịch gia phả vậy. Có điều lạ là tại sao trên các blog của hắn đầy rẫy những bài mất dạy mà chính quyền chưa sờ đến?
No comments:
Post a Comment