Nhớ cái dạo giàn khoan HD981 cắm vào vùng đặc quyền kinh tế xứ ta chúng ta lạnh toát cả người. Tác hại của cái HD 981 thì chắc không cần nhắc lại, nhưng cần phải nói với các thanh niên manh động, các nhân sĩ Bờ Hồ đã từng có mặt trong vụ hôi của thiên hạ đệ nhất hoành tráng hồi tháng 5, tôi thẩn thờ, phẫn nộ nhìn đám cướp ngày đội lốt "yêu nước" ném gạch đốt phá, cướp sạch.
Khi cái của nợ HD981 rút đi thì đương nhiên chúng ta phải mừng, mừng cho đồng bào ta, chiến sĩ ta và cả ngân sách nước ta. Ấy thế mà có mấy nhân sĩ chấy thức như Nhà văn Nguyên Ngọc, Chu Hảo, Nguyễn Quang A, Xuân Diện …thở dài tiếc nuối, mặt dài như cái bơm vì của nợ ấy rút đi. Thiệt tình là không hiểu nổi khái niệm yêu nước quái dị của nhân sĩ chấy thức xứ ta.
Ngay bây giờ Việt Nam và Trung Quốc đang tiến gần đến một thỏa thuận hợp tác an ninh biển sau chuyến thăm viếng Trung Quốc của Đại tướng Phùng Quang Thanh thì các nhân sĩ cũng phản ứng hết sức khó hiểu. Dân luận, "dân oan 2012" và "Hội Nhà Báo Độc lập" lại thổn thức, đau xót giùm cho nước Mỹ.
Đọc cái bài "Cái tát của Tướng Thanh vào mặt người Mỹ" trên VNTB chúng ta cứ thắc mắc một điều là tác giả và cả cái Hội Nhà Báo Độc lập là người Mỹ hay người Việt Nam?
Nếu là một người Việt Nam các anh các chị ít nhất phải thấy vui vì hai thứ sau:
Trung Quốc đã chịu ứng xử theo các nguyên tắc DOC. Việt Nam chúng ta kiên trì bao lâu nay chỉ muốn Trung Quốc đồng ý nguyên tắc ứng xử chung DOC này. DOC là luật pháp, là văn hoá ứng xử chứ không phải súng đạn. Chơi luật rừng với súng đạn là thiệt thòi cho ta.
Cái thỏa thuận an ninh biển ít nhất là dập tắt nguy cơ chiến tranh trong thời gian dài sắp đến.
Có một điều khoản cực quan trọng trong thỏa thuận này là "giữ nguyên hiện trạng", hiểu đúng là ai kiểm soát vùng nào thì giữ nguyên vùng ấy, anh không lấn tôi, tôi không lấn anh. Chúng ta hãy thực tế một chút, đừng lãng mạn hoá, tuyệt đối hoá "tinh thần yêu nước nồng nàn của dân ta có thể đánh bại tất cả".
Cái hiện trạng tranh chấp ở biển Đông bây giờ là do lịch sử để lại, tiền lệ một nước ở đâu phang ra đảo ta cắm cờ xưng chủ quyền đã có từ hồi 1956-1974 và Đảng Cộng sản An Nam không phải chịu trách nhiệm vì tiền lệ này. Năm 1988, chính CHXHCN Việt Nam mất đảo Gạc Ma về tay Trung Quốc vì tiền lệ này đấy thôi. Ai cho phép tiền lệ ấy xảy ra và để tái diễn đến mức thành ra bình thường các anh các chị tự tìm hiểu nhé. Trước một Trung Quốc quá mạnh như bây giờ , "giữ nguyên hiện trạng" đồng nghĩa với "giữ được cái ta đang có" phải được nhìn nhận là thành công.
Như đã trình bày, với chúng ta cái thỏa thuận an ninh biển với Trung Quốc là một điều đáng mừng. Và xung quanh thỏa thuận ấy có rất nhiều điều đáng quan tâm mỗ xẻ ví dụ tàu ngư chính có đá đít bợp tai ngư dân ta hay không? Nước khác (Phi, Mã, đài ..) manh động thì Việt Nam - Trung Quốc sẽ ứng phó làm sao? Những chuyện ấy rất đáng bàn vì liên quan trực tiếp đến cuộc sống đồng bào ta , an ninh quốc gia của ta. Ấy thế mà ngoài mấy tiếng thở dài của nhơn sĩ chấy thức , vài dòng tin hời hợt của lều báo mỗ chả nghe ai bàn ghế cho cho ra ngô ra khoai.
Nhớ lại cái hồi anh Kerry tuyên bố bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương các thanh niên manh động , các nhơn sĩ bờ hồ và cả lều báo bàn tán không ngớt cứ như một tin đại hỷ. Thậm chí có cả anh phóng tinh viên não phẳng quá mức quy định tư vấn chính Phủ ta nên mua Tàu Sân Bay của Mỹ.
Tôi nhắc cho các anh các chị hay Việt - Mỹ không ở trong tình trạng chiến tranh hay sắp bên nhau. Bỏ cấm vận Vũ khí tất nhiên là tốt nhưng không phải là cái gì vĩ đại ghê gớm như lệnh ngừng bắn hay hiệp định đình chiến nhé. Nếu đặt quyết định bỏ cấm vận Vũ khí của Mỹ bên cạnh thỏa thuận hợp tác an ninh với TQ chúng ta sẽ thấy rõ sự kệch cỡm, vô lý trong thái độ của thanh niên manh động, lều báo, nhơn sĩ chấy thức xứ ta. Với họ mà nói an ninh quốc gia hay quyền lợi dân tộc chả là cái vẹo gì so với ...bố Mỹ cả.
Tác giả xin trích ra đây một đoạn thổn thức của các anh Nhà Báo Độc lập cho bà con đánh giá để rồi trả lời giúp tác giả bọn hợm người này có phải dân Việt Nam hay không?
"người Mỹ làm cho những nhà hoạt động nhân quyền, những nhà đấu tranh dân chủ hụt hẫng khi ông Ngoại trưởng Kerry tuyên bố dỡ bỏ một phần lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam. Công sức mà những tù nhân lương tâm bỏ ra trong các nhà tù trải khắp mảnh đất hình chữ S như đổ sông, đổ bể. Người ta thấy thấp thoáng đâu đó hành động của người Mỹ năm xưa, khi có những chuyến đi đêm với Trung Quốc, đồng ý để quân đội Bắc Việt "giải phóng"miền Nam."
Và đây, lời "nồng nàn câu ca dao" thương xót cho lợi ích nước Mỹ:
"Tướng Phùng Quang Thanh một lần nữa khẳng định câu nói của ông Winston Churchill: "Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn". Thiết nghĩ đây là lúc người Mỹ nên sửa chữa sai lầm trong những toan tính của mình, để ủng hộ những nhà hoạt động ở Việt Nam tìm kiếm một tương lai dân chủ cho Việt Nam."
Tổ sư, Việt Nam với Trung Quốc đánh nhau thì các anh mới hài lòng hả?
Bảo Bình
Bảo Bình
No comments:
Post a Comment