Mấy hôm trước, suýt sặc rượu khi ông bạn dẫn cho xem stt của một thanh niên Hà Nội tự xưng là "sỹ phu Bắc Hà" cay cú vì bị ai đó coi thường, đáng chú ý thanh niên này lại là fan của NoU và vẫn cổ vũ hết mình cho những hành động "bểu tềnh" chống chính quyền để bày tỏ lòng yêu nước ở.. Bờ Hồ.
Hôm nay, lại cười rơi hàm khi thấy một vị ở TP Hồ Chí Minh, vốn là CCB chiến trường K vẫn tự cho rằng bản thân mình mới là người "trung thành với chủ nghĩa cộng sản", thường có các bài đăng bôi nhọ lãnh đạo đất nước, không chừa một ai. Nay ông ta giật bài mượn hình ảnh Putin để ví bản thân ngang với vị lãnh tụ của nước Nga, người liên tục 3 năm được báo chí phương Tây bình chọn là vị Tổng thống có quyền lực nhất, có sức ảnh hưởng lớn nhất thế giới. Ông này tự cho mình là "thiên tài", bởi theo ông ta "thiên tài là những người khi xuất hiện thì bị đám đông vào hùa phản đối" sau khi bị cộng đồng mạng vạch mặt những hư cấu trong các bài viết nói về lịch sử để từ đó công kích lãnh đạo đất nước.
Trên đây chỉ là 2 "điển hình" nhỏ trong vô vàn những gương mặt vĩ cuồng trên mạng, luôn tự chỉ cho mình là đúng, là đệ nhất thiên hạ, còn tất cả những ai bảo vệ chế độ, nói khác (chứ chưa phải là phản đối) ý kiến của họ thì đều là "chó lợn, bò đỏ, hồng vệ binh, dư lợn viên..." hết. Thậm chí nếu có nói thêm thì câu một câu hai là văng ra những ngôn từ tục tĩu nhất như đám nguỵ VNCH vô học trước đây, hoặc như đám lưu manh cặn bã đầu đường xó chợ, khiến những người tử tế đọc thấy đều cảm thấy lợm giọng.
Biểu hiện này thực ra chính là một căn bệnh của những người yếm thế, bất mãn rồi sinh ra ảo tưởng về bản thân. Dạng bệnh này đã phát triển và lây lan rất nhiều kể từ khi có mạng xã hội, nơi người ta có thể ăn nói văng mạng mà không bị ai kiểm soát, chấn chỉnh bằng chế tài (vì ở Việt Nam chưa có chế tài, không như một số nước khác, thậm chí còn bị treo cổ như ở Arabia Saudi), nói hết những điều tử tế nhưng không gây được chú ý bởi rõ ràng kiến thức hạn hẹp không bằng ai nên bắt đầu quay ra bới móc những điều vớ vẩn, miễn sao khác mọi người chỉ để gây shock mong mọi người để ý đến. Dần dần từ đó họ thực sự đánh mất mình, nhìn đâu cũng thấy tối tăm nên chửi bới tất cả từ trên xuống dưới, từ những chính sách vĩ mô đến những việc cỏn con trong cuộc sống hàng ngày, quy chụp những hiện tượng cá biệt thành bản chất của xã hội.
Về khoa học, đây chính là một trong những biểu hiện của chứng "thái nhân cách", nghĩa là nhân cách bị biến thái trở thành bệnh hoạn. Nguy hiểm ở chỗ là nó không đơn thuần chỉ là bệnh sinh lý, mà trở thành căn bệnh xã hội, rất dễ lây lan trong nhóm những người thiếu nhận thức hoặc yếu thần kinh. Điều đó giải thích cho hiện tượng một số người ban đầu rất đàng hoàng, tử tế, nhưng sau một thời gian tham gia mạng xã hội là trở thành hoang tưởng, tạo ra những rối ren lộn xộn không chỉ trong đời sống trên mạng mà lan cả ra bên ngoài. Nguy hiểm ở chỗ những người mắc bệnh này lại thường có một lượng fan tung hô, do thần tượng hoá hoặc vờ ve vuốt cái tôi cá nhân nhằm tinh vi kích động để phục vụ những mưu đồ thâm độc.
Khi bệnh đã nặng, thì những người này không còn thuốc chữa, ai góp ý cũng chỉ được đáp lại bằng những điều thô tục. Một số người khác còn tỉnh táo hơn thì đã inbox hỏi thế này: "tại sao cùng một việc mà các anh nói thì được, tôi nói lại bị phản đối?" - Tôi đều trả lời như sau: "bởi từ một miếng thép rèn ra con dao, nhưng dao của anh đem đi chém người, hoặc đem ra chặt chân cột làm đổ nhà người ta. Ngược lại cũng con dao đó chúng tôi đem đi lao động giúp người, đẽo bỏ những mối mọt trên cột nhà để nó đẹp và vững hơn thì người ta không ủng hộ sao? Và khi cần, chúng tôi có thể dùng dao đó chém cụt tay anh để khỏi làm hại người khác, đơn giản là vậy thôi..."..
Bệnh vĩ cuồng là một chứng tâm thần nghe qua có vẻ vô hại vì quá lắm cũng chỉ góp phần làm phong phú thêm vốn chuyện tiếu lâm, nhưng lại có thể trở thành rất nguy hiểm trong những điều kiện nhất định, khi nó nhiễm vào những người làm nghề viết lách hay giảng dạy, nhất là những người có chút tên tuổi hay có học hàm học vị, đặc biệt là những người nắm vai trò lãnh đạo. Vào tay những người này, nó có thể tăng rất nhanh theo cấp số nhân và biến thành một bệnh dịch quật ngã hàng triệu người khi nó biến thành bệnh tập thể. Cả một tập thể, thậm chí cả một quốc gia, có thể ảo tưởng về mình, tưởng mình “nhất thế giới”, là “trung tâm thế giới", “trụ cột của hòa bình”, hay “vượt thiên hạ đến nơi”, mà quên mất vị trí thực của mình đang đứng ở đâu.
Không rõ Y học đã có các phương thuốc nào phòng bệnh, phát hiện bệnh sớm, và chữa bệnh vĩ cuồng hay chưa... Nhưng xét về phía chính quyền, rõ ràng đã đến lúc cần có những quy định và chế tài thật cụ thể để có thể phát huy mặt tốt của mạng xã hội, ngăn chặn những tác hại, ngăn chặn căn bệnh nêu trên tiếp tục lây lan mà gây ảnh hưởng xấu cho sự ổn định của xã hội và đất nước.
Nguồn: Google tienlang
Nguồn: Google tienlang
No comments:
Post a Comment