Hương Lan
Em có thừa một nỗi nhớ anh để khi trên phố đông, người ta nắm tay nhau; để cuối tuần người ta chờ đợi được sánh bước bên nhau, em ngoảnh đầu nhìn lại, giấu nước mắt vào trong nhưng em tự nhủ anh còn bận với công việc và em sẽ chờ đợi.
Em có thừa một nỗi nhớ anh để yêu hơn, thương hơn miền Trung vốn nắng gió giờ bão nhiều. Mảnh đất gánh hai đầu tổ quốc, nơi đã sinh ra anh, để em yêu hơn tiếng quê choa, rằng mần chi rứa, yêu giọng quê lam lũ lần nào em điện thoại về cho bố mẹ anh, lúc nào hai bác cũng phải nói thật chậm vì sợ con gái miền Bắc “nỏ hiểu tiếng quê trong ni”. Đêm nay nghe tin bão về, lòng em quặn thắt……
Em có thừa một nỗi nhớ anh, “đếm đếm, đong đong, thương lại thương và nhớ vẫn hoàn nhớ” để thay vì mong chờ anh nhắn tin, nhắc nhở em bị ốm rồi nghỉ sớm đi, để thay vì chờ anh nguôi ngoai bên chồng việc em tự nhủ mình cố gắng hơn nữa, một mình lo lắng hết.
Em có thừa một nỗi nhớ anh để sáng nay gió thu về, trời Hà Nội đang thay áo mới, em nghe mùa thu mưa giăng lá đỏ, em nghe nai vàng hát khúc yêu thương trong niệm khúc mới một thu cho em. Đi giữa lòng thu, trái tim ngân nga khúc hát “Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai? Sẽ có một ngày mùa thu Hà Nội trả lời cho tôi, sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi” để trong trái tim hình ảnh anh, nụ cười anh chợt gần gũi như hơi thở.
Em sẽ yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua nhưng sẽ ít hơn ngày mai vì em biết em có thừa một nỗi nhớ anh…
No comments:
Post a Comment