40 năm có lẽ thời gian gần đây cụm từ "40 năm" sẽ được nhắc đến rất nhiều, không chỉ với người Việt Nam mà còn đối với đất nước có nền kinh tế số 1 thế giới - Hoa Kỳ.
Đối với nhân dân Việt Nam (tôi muốn phân biệt với một số công dân Hoa Kỳ gốc Việt) 40 năm trở lại đây với chúng tôi (nhất là những ai đã trải qua các cuộc chiến tranh) như là được sống trên một thiên đường. Có thể người nước ngoài vào thăm quê hương chúng tôi thấy còn nhiều điều thua thiệt, còn lạc hậu, nhưng không ai có thể hiểu được chúng tôi đã hành phúc thế nào khi được sống trong thiên đường này, bởi họ chưa hề trải qua những gì mà quê hương chúng tôi đã trải qua. Đó chính là hàng ngàn năm chiến tranh, đó là hàng ngàn năm sống trong lơm lớp lo sợ mạng sống của mình sẽ bị lấy đi bất cứ lúc nào. Và ngày đó, 30 tháng 4 năm 1975, hàng triệu dân Việt Nam chúng tôi đều òa khóc trong hành phúc khi biết rằng mạng sống của chúng tôi đã được bảo vệ.
Sau ngày ấy, thiên đường chúng tôi sống không bằng phẳng như thiên đường trên cõi Thiên cung. Và dưới sự quan tâm đặc biệt của xứ sở tự do - Mỹ và bao nỗ lực ngoại giao tài tình của một số những công dân Hoa Kỳ gốc Việt mà đường chúng tôi đi sỏi đá càng thêm nhiều. Với 30 năm làm kinh tế, đất nước chúng tôi hoàn toàn khác so với trước đó 30 năm. Và chúng tôi khẳng định được quyền tự hào khi thành quả đó là do công sức của chúng tôi vắt hết sức khỏe để có được mặc cho cấm vận vô lý của Mỹ và sự phá hoại của các lực lượng thù địch. Niềm tự hào đó về đất nước chúng tôi đã đăng ký bản quyền và bất cứ ai khác ngoài nhân dân tôi đều không có cái quyền ấy.
Đất nước Việt Nam trên con đường phát triển kinh tế
Đối với chính quyền Miền Nam Việt Nam (VNCH) thì sao? Trước 30/4/1975 chính quyền này trụ lại miền Nam Việt Nam dưới dự hậu thuẫn của Mỹ, được Mỹ tài trợ "khủng" về quân sự và họ có một quân đội hùng mạnh, nhưng mục đích chiến đấu của họ không giống với chính quyền đương thời ngoài Bắc, họ chiến đấu vì chế độ và chiến đấu vì nước bố Mỹ (lý giải về điều này, ta hãy nhìn lại cách quân đội VNCH đối xử với nhân dân ra sao trong thời gian cầm quyền, và nhân dân khắp nơi đã nổi dậy chống đối. Còn nữa, quần đảo Hoàng sa mất một cách vô lý khi quân đội của họ hùng mạnh hơn quân Tàu rất nhiều mà lại nghe lời Mỹ rút quân??)
Thời gian gần đến 30/4/1975, họ phải thực hiện hàng loạt chính sách để chấn áp sự chống trả của người dân yêu nước chân chính, để đến ngày hôm ấy họ phải chạy trốn, thực chất không phải chạy trốn Cộng sản mà chạy trốn nhân dân, chính quyền Cộng sản không đuổi họ ra khỏi đất nước, cũng không giết họ (đánh cho Mỹ cút - đánh cho Ngụy nhào, chứ có giết Ngụy hay đánh cho Ngụy cút đâu). Vì họ đã làm quá nhiều điều có tội với nhấn dân, tội với đất nước, "rước voi về dày mà tổ", họ ngu xuẩn đến thế là cùng.
Thời gian sau năm 1975, những công dân đu càng sống trên xứ sở tự do "diễn kịch không đạt".
Hoàng Cơ Minh là một điểm nhấn của những công dân đu càng, ông là bố đẻ của tổ chức khủng bố Việt Tân (xin mọi người lưu ý Việt Tân là một tổ chức khủng bố vì dưới thời Hoàng Cơ Minh không ít lần đem bom về đặt dưới các quảng trường lớn nhằm tàn sát nhân dân), câu chuyện Hoàng Cơ Minh lăm le bờ cõi muốn biến vùng đất Tây nguyên làm quốc gia độc lập nhưng chưa về đến đất nước thì đã bị triệt hạ, chuyện này khac nào chuyện chàn thanh niên hiếp dâm một cô bé, anh ta chỉ nằm lên người cô bé thì đã xuất tinh tuy nhiên vẫn phải bóc lịch.
Quốc hận là một ngày kỷ niêm lớn của "một số công dân Hoa Kỳ gốc Việt" là những công dân đu càng năm xưa. Thật hài hước khi họ lấy chữ "quốc" để chỉ mối hận của một nhóm người, vài người chạy sang đó mà kêu "quốc hận", phải chăng họ nói đến chữ "QUỐC" là chỉ quốc gia thua cuộc, mà năm 1975 nước thua cuộc chính là Mỹ.
Đu càng hẳn là một môn nghệ thuật
Dân Chủ: là một món hàng xa xỉ mà Mỹ vẫn đang trào bán tại Việt Nam nhưng ế ẩm một cách trầm trọng. Món hàng này Mỹ đã bán rất chạy tại Syrian, Ukraine, Irad... Dù ếm ẩm nhưng Mỹ vẫn cố thuyết phục thị trường này với cách vận CEO vô cùng tinh tế, họ đã thuê cả một đống chuyên gia và bỏ ra chi phí vô cùng lớn, những chuyên gia CEO này cư dân mạng thường gọi với cái tên thân thương trìu mến là "dâm chủ" hay "rận" và nhiều tên thân thương khác, nhưng quả thật đám CEO này làm việc thì nhiệt tình nhưng về vấn đề ngu xuẩn với ăn hại thì xếp top.
Xứ sở đã mua dân chủ thành công
Kinh tế tụt hậu là cụm từ mà được các nhà CEO dân chủ dùng làm công cụ CEO rất nhiều, họ muốn Việt Nam học tập Singapore, Hàn Quốc... để làm kinh tế, nhưng có một thực tế là hai nước đó kinh tế phát triển sau khi làm hậu phương cho quân đội Mỹ trong cuộc chiến tranh Việt Nam và chiến tranh Triều Tiên, vậy bây giờ Việt Nam sẽ làm hậu phương cho cuộc chiến nào đây? Và chúng ta sẽ phải bán sương máu nhân dân cho ai để lấy tiền như hai nước họ đây? Chúng tôi xin lỗi vì chúng tôi không thể bán xương máu nhân dân lấy tiền như các quốc gia thịnh vượng trên, chúng tôi không ăn bám như ai đó đã từng ăn bám Mỹ trong chiến tranh để đánh Việt Nam. Đất nước tôi là đất nước đoàng hoàng, vay sẽ trả, không xin không của ai thứ gì, bởi chúng tôi có lòng tự trọng dân tộc.
Hòn Ngọc Viễn Đông là cụm từ được "một số công dân Hoa Kỳ gốc Việt" lấy để thủ dâm tinh thần nhiền nhất, các bạn cho phép tôi được nghiêm chỉnh cười vào mặt những nhà ảo tưởng học. Các bạn thì cho rằng đó là hòn ngọc thì người dân Mỹ bao lần xuống đường phản đối chính phủ về việc lập ra một chính quyền tay sai bù nhìn, giết chóc nhân dân, tệ nạn tràn lan, gái mại dâm làm hỏng lính Mỹ ở Việt Nam, và cuộc biểu tình năm 1969 là một trong những cuộc biểu tình quy mô lớn nhất của nước Mỹ (250 ngàn người) từ trước đến giờ để phản đối Mỹ tăng cường chiến tranh ở Việt Nam.
Dân oan là dân mà Việt Tân rất quan tâm và thương hại vì cho rằng họ là những người khổ nhất Việt Nam, (lưu ý dân oan rất nghèo nhé, họ không có điều kiện nên chỉ dùng iphone đời mới nhất thôi) họ luôn kêu gào dân oan không được tự do ngôn luận trong khi chính quyền kệ mặc cho họ têu rao phỉ báng chính quyền khắp các con phố trên thù đô thân yêu, nếu một quốc gia không được tự do ngôn luận thì xin lỗi các bạn dân chủ há mồm ra một câu phỉ báng chính quyền xem họ sẽ làm gì.
Những gương mặt dân oan quen thuộc đến thân mà chẳng thể thương nổi.
Rồi còn biết bao nhiêu những chiêu trò khác mà những nhà dân chủ học đè xuống ngòi bút xuyên tạc đủ trò, nhưng suy cho cùng, tôi dán cho họ cái tên "NGƯỜI RA ĐI" cho đỡ nặng lời.
Đến một ngày không xa, đất nước của chúng tôi nhờ công sức của chính đôi tay của chúng tôi sẽ đoàng hoàng hơn, và khi kinh tế đã phát triển, thì tôi xin những "NGƯỜI RA ĐI" đừng khoe khoang với thế giới về niềm tự hào dân tộc. Bởi đất nước có thế nào thì các bạn cũng không đóng góp được gì, đừng tự hào trên mồ hôi nước mắt của chúng tôi, các bạn không có quyền được hưởng hiềm tự hào ấy. "QUYỀN TỰ HÀO - KHÔNG DÀNH CHO KẺ RA ĐI"
Thân!
Phong Linh
Phong Linh
No comments:
Post a Comment