Mấy ngày gần đây một số người (cũng không phải ít) đang đưa ra nhiều ý kiến hoặc phán xét về việc cơ quan an ninh TPHCM bắt Nguyễn Quang Lập. Sự việc này như thế nào có đúng hay không chưa ai dám kết luận. Bản thân tôi không phải là người viết văn, không phải là người thực thi pháp luật và cũng chưa gặp Nguyễn Quang Lập ngoài đời cũng như trong văn chương nên chỉ mạo muội nêu lên một vài suy nghĩ để quý bạn đọc suy ngẫm.
Ngoài đời, bạn bè với nhau có nhiều hình thức, có khi là quan hệ đồng nghiệp, đồng hương, có khi là hợp nhau về tính tình, sở thích hoặc đồng cảm về tình nghĩa để đến với nhau. Quan hệ như vậy là bình thường và cũng bình thường hơn khi giúp đỡ nhau khi khó khăn hoạn nạn hoặc cùng vui mừng khi người bạn mình thành đạt, thăng tiến. Nguyễn Quang Lập bị bắt một vài hôm Mai Văn Hoan (được giới thiệu là bạn rượu của NQL - nguyên giảng viên Quốc Học) đã đưa ra comment “Chú NQL là người trung thực và thẳng thắn muốn dân ta tiếp cận với sự thật để đưa đất nước tiến lên. Những người tiên phong đấu tranh cho nền dân chủ thực sự thường phải trả giá đắt”. Không biết ông ta là người thế nào, đứng trên góc độ nào để nói Nguyễn Quang Lập là “người tiên phong”. Tiên phong ở trào lưu nào, vấn đề gì không thể nói đây là người tiên phong. Tiên phong là đi đầu, là khám phá, nhưng ở đây không phải Nguyễn Quang Lập khám phá ra vấn đề mới, phát minh mới. Lạm dụng từ tiên phong ở đây để ca ngợi Nguyễn Quang Lập thật là lố bịch và thô thiển. Hơn nữa khi Mai Văn Hoan lại là một nhà giáo, nhà thơ. Người dân Việt Nam từ trước đến nay tiếp cận với “sự thật” không phải chỉ được “phát minh” từ Nguyễn Quang Lập. Chẳng qua, đó chỉ là nói leo. Sự nói leo, lựa gió bẻ măng của người “phát minh” và ca ngợi nó chỉ nói ra để cho sướng miệng không hơn không kém.
Còn nữa.
Có một người với bút danh Ngô Minh (cũng được gọi là nhà thơ, nhà báo và cũng được gọi là bạn rượu với Nguyễn Quang Lập như ông ta nói) lại viết bài bênh vực dưới góc độ khác nhưng cũng kém phần méo mó. Ông ta cho rằng Nguyễn Quang Lập là người “nói tưng tưng”, “tếu táo cà rửng”, để “vốn từ vậy cho cuộc sống dân gian thêm phong phú”. Nói như vậy nhưng ông ta lại ca ngợi Nguyễn Quang Lập là “khẩu văn, phương ngữ, nói tục cũng là cái thật làm nên phong cách văn” và “chắc chắn Lập được ghi danh là người đầu tiên khởi xướng dòng văn học khẩu ngữ văn. Tạo ra một loại ngôn ngữ văn xuôi mới, thời hiện đại”.
Thật là những lời bình luận, ca ngợi sặc “mùi rượu” mà mùi rượu đây không phải là rượu để thêm chút thi vị trong các cuộc vui mà là mùi rượu của công thức “RTC” (Rượu thịt chó ấy mà). Tôi cũng là người hay ngồi giao lưu rượu bia với bạn bè, nhiều khi vui, cũng say chí chết. Không phải chết vì rượu mà chết vì tình nghĩa bạn bè. Nói như vậy để bạn đọc đã từng ngồi uống rượu như tôi đồng cảm với những người uống rượu và say rượu. Uống rượu và viết văn cũng là một đặc điểm của VNS nhưng không phải tất cả những ai cũng uống rượu rồi mới làm thơ, viết văn. Uống mãi, say hoài có khi không viết nổi một đoạn văn, một khổ thơ (vì đâu có khiếu) nhưng nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng, chân chính đâu có cần phải dùng rượu vẫn ứng khẩu thành văn, ra thơ.
Ông ta cũng có thể gọi là nhà văn, nhà thơ, nhà báo vì ông cũng là Hội viên của các hội nêu trên. Thơ văn của ông cũng có những tập thơ, tuyển tập truyện có thể nói là được và đáng đọc. Chỉ tiếc rằng giữa con người – rượu – văn thơ của ông ta có gì đó mâu thuẫn với nhau. Hai vế sau (rượu và văn thơ) có thể chấp nhận được. Đó cũng là cái lý công bằng khi nhận xét về ông ta. Cái chính là con người (hay đúng hơn là trong quan điểm của ông ta) có gì đó hậm hực, oán trách với xã hội làm cho lý trí của ông lúc nào cũng vương vẫn ý thức "phản biện”, “phủ nhận, bôi đen, cười cợt đối với Lịch sử”. Chính vì lẽ đó mà ông ta chưa uống đã say khi nghe tin Nguyễn Quang Lập bị bắt. Vì say cho nên ông ta chỉ nhớ những lần say túy luý với Nguyễn Quang Lập, say với những tác phẩm của một vài tác giả đã bị cấm xuất bản hàng chục năm về trước. Đó cũng là cái say của kẻ nát rượu, say triền miên, say hận hờn...
Lướt trên các trang mạng lại thấy xuất hiện Nguyễn Quang A, Hà Sĩ Phú, Phạm Thị Hoài... các luật sư ở tận đâu đâu...la lối lên cho rằng Nguyễn Quang Lập đang viết văn thì bị An ninh vô bắt, đang ở nhà Nguyễn Quang Lập sao gọi là “phạm pháp quả tang” và việc dẫn các yếu tố bất bạo động của Nguyễn Quang Lập để phê phán cơ quan tư pháp. Thật trớ trêu là những người này cũng đã từng có những hành vi như Nguyễn Quang Lập đối với đất nước nên đã bị xử lý.
Và cũng chẳng lạ gì khi trên các “diễn đàn” lâu nay họ đã từng “phản đối”, “phản biện”. Nhân có sự việc thế này mà họ không “phản đối” thì mới là lạ. Nhưng chỉ “lạ” là họ không hiểu được pháp luật Việt Nam nhưng vẫn cho đây là việc làm “bất thường” của CQAN nhằm "bịt miệng các bloger trước Đại hội Đảng XII". Có lẽ cũng dễ thấy ở Việt Nam (và không chỉ ở Việt Nam) chưa có CQAN nước nào lại đi bắt nhà văn chân chính. Bắt như vậy có lẽ đến hàng nghìn người, nếu chỉ tính trong hội nhà văn của Việt Nam, chưa kể những người viết không chuyên. Nói như vậy là hồ đồ và kém hiểu biết, chỉ to miệng để lấn át sự thật.
Một số tự xưng và được gọi là luật sư không rõ ở phương trời nào viện dẫn ra (cái điều luật) về việc “đấu tranh bắt bạo động” để rồi bênh vực cho Nguyễn Quang Lập. Cũng dễ nhận thấy trong Luật Hình sự Việt Nam có rất nhiều điều không nêu về bạo động nhưng vẫn vi phạm pháp luật. Một giám đốc tham ô thì đâu có gì bạo động, lừa đảo đâu có bạo động. Nói gì là quyền của mọi người, nhưng nói ra để “phản đối” thì phải có căn cứ, không phải thích gì là nói và nói cho lấy được. Nói như vậy là hồ đồ và tự vả vào miệng mình. Mong thay những ai có lòng thương với Nguyễn Quang Lập thì cũng tự “thương” lấy bản thân mình và tự trọng khi phát ngôn…
Trường Đá
No comments:
Post a Comment