Mới đây ông Fidel Castro nói: "Các chính sách của phương Tây sẽ làm đồng EUR USD phụ thuộc vào đồng Rub và đồng Nhân dân tệ".
Lập tức các cao thủ cộng đồng mệnh nhao vào chửi, dè bỉu ông Fidel Castro. Không biết vì ông ta là Fidel Castro hay vì ông ta là người Cuba hay vì đồng tiền được ông Fidel Castro dự báo sẽ soán ngôi là đồng Nhân dân tệ (đồng tiền Trung Quốc)... Không biết có phải vì những lý do nêu trên hay không mà các cao thủ đó chửi nhưng ít nhất tôi chưa thấy một lập luận nào đủ sức gọi là "phản biện" để phản bác lại quan điểm của Fidel Castro.
Chỉ có chửi!
Vấn đề là Fidel Castro cũng chỉ mới nói "Sẽ". Tức là có vẻ như nó chưa xảy ra. Tôi bắt đầu ngồi nghĩ đến khối BRICS (gồm 5 nước Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc và Nam Phi). Cái đầu tiên tôi nghĩ tới là dân số, rõ ràng đây là một thị trường khổng lồ với 3 tỷ dân (cỡ 40% dân số thế giới). Dĩ nhiên dân số không phải là yếu tố quyết dịnh sức mạnh của đồng tiền hay quyết định được đồng tiền nào sẽ phụ thuộc vào đồng tiền nào nhưng rõ ràng thị trường này cần rất nhiều thứ mà Mỹ và phương Tây có thể bán - và bóc lột (có thể lắm chứ?). Điều tiếp theo tôi nghĩ đến là dầu mỏ, tôi tự hỏi với những gì truyền thông và dư luận rỉ tai nhau hiện nay thì Nga có mỏ dầu lớn, kinh tế nga phụ thuộc vào xuất khẩu dầu mỏ, phải chăng Nga sẽ tìm cách nâng lợi thế này lên để nâng sức mạnh đồng Rub? Và tôi chợt giật mình khi tham khảo vài số liệu cho thấy đóng góp từ xuất khẩu dầu mỏ của nước Nga chỉ chiếm khoảng 10% GDP.
Vâng, chỉ với khoảng 10% thì làm sao có thể kết luận được rằng kinh tế Nga càng ngày càng phụ thuộc vào xuất khẩu dầu mỏ? Hoặc như kết luận kinh hơn là kinh tế Nga phụ thuộc hoàn toàn vào dầu mỏ. Vậy 90% GDP còn lại là cái gì? Nó không đóng góp vào nền kinh tế Nga sao? Truyền thông và dư luận đã nhồi sọ vào đầu tôi cái gì thế này? Đến đây tôi không thể suy nghĩ gì tiếp tục và hơn được nữa vì khả năng, kiến thức, dữ liệu của tôi chưa đủ để tôi có thể kết luận một điều gì cả liên quan đến cuộc chiến tiền tệ. Tôi chưa có cơ sở luận nào đủ để phản bác hay đồng tình với quan điểm của ông Fidel Castro. Các bạn cũng vậy, với những gì các bạn thể hiện thì rõ ràng các bạn không biết mình đang chửi cái gì.
Cũng như vậy, hễ có sự kiện gì liên quan đến ông Obama hay Mỹ thì một số bạn ghét Mỹ cũng nhao vào chửi rủa. Chửi cả nước Mỹ, chửi lãnh đạo Mỹ... nói chung là chửi. Tôi không ưa nước Mỹ. Rất thẳng thắn là như vậy. Miệng họ nói hòa bình, bảo vệ hòa bình nhưng quân đội họ đồn trú khắp nơi trên thế giới, bom đạn họ rải khắp nơi trên thế giới. Riêng Việt Nam hậu quả của bom mìn Mỹ để lại 300 năm nữa mới giải quyết xong. Tức là trong 300 năm nữa vẫn sẽ có những người dân vô tội chết hoặc bị thương vì tai nạn bom mìn. Và ngay cả khi đã bình thường hóa quan hệ với Việt Nam rồi nâng mức quan hệ thì thái độ của họ cũng chẳng khác gì Trung Quốc, thái độ ngạo mạn nước lớn, khi mới đây thôi họ đòi hỏi Việt Nam - Một đất nước có chủ quyền được Quốc tế công nhận - không được cho máy bay Nga sử dụng Cảng Cam Ranh để tiếp dầu. Đó là một thái độ rất khó có thể chấp nhận được!
Tôi không ưa nước Mỹ vì những lý do đại loại như vậy.
Nhưng rõ ràng việc phủ nhận họ, chửi bới họ, coi thường họ theo lối tư duy: bố mày sợ đéo gì! là rất không nên. Khi các bạn thể hiện thái độ, tư duy kiểu "sợ đéo gì" thì tức là các bạn đang sợ, mà cái nguy hiểm là nỗi sợ đó các bạn không xác định được là sợ cái gì, một nỗi sợ rất mơ hồ. Chỉ khi nào các bạn xác định được rõ đang sợ cái gì thì mới vượt qua nó được.
Đúng là như vậy!
Khi theo dõi lời bình luận chúng ta thể hiện quan điểm, ở thế giới mạng, tôi thấy tiếng chửi bới nhiều hơn, thậm chí tiếng chửi là áp đảo. Chửi Nga, chửi Mỹ, chửi Tầu, chửi Triều Tiên, chửi Cuba... và các phe thích nước này nước kia nhao vào chửi nhau. Và cơ sở chuẩn mực để chửi cho đúng thì rất ít. Chửi, chửi và chửi! Khi chỉ biết chửi là thiếu trí tuệ rồi. Mà thiếu trí tuệ chúng ta sẽ thua họ. Tôi không biết người Mỹ, người Cuba, người Triều Tiên.v.v. họ có ghét Việt Nam không, nhưng tôi chưa thấy họ chửi chúng ta theo cách mà các bạn chửi họ.
Việt Nam từng đánh thắng Trung Quốc rồi Pháp rồi Mỹ trong chiến tranh không nhờ việc chửi mà bằng sự đoàn kết và bằng trí tuệ. Chúng ta đoàn kết, dùng trí tuệ để đánh, để chứng minh phẩm giá người Việt, khi đó chúng ta mới nhận được viện trợ từ tiền bạc tới vũ khí đạn dược và chúng ta dùng những thứ được viện trợ đó một cách có trí tuệ và chúng ta đã thắng. Cũng như vậy với cuộc chiến kinh tế hiện nay, chúng ta sẽ thua nếu chỉ biết chửi như vậy. Hãy ý thức được tầm quan trọng của mỗi cá nhân chúng ta trong việc đóng góp trí tuệ để đất nước phát triển. Đừng cho rằng những lời chửi rủa như vậy là vô thưởng vô phạt. Nó thể hiện trí tuệ của các bạn! Và mình nhắc lại khi mà chỉ biết chửi là chúng ta thiếu trí tuệ rồi. Và chúng ta ắt thua!
Các bạn sẽ làm được gì Mỹ hay Tầu hay bất cứ đối tượng nào đó mà các bạn cho là "đối thủ" là "kẻ thù" với một động tác hết sức đơn giản như vậy?
Tôi viết bài này vì đã từng trải qua một thời gian cũng chửi. Rồi tôi bình tâm lại để rút ra cho mình một bài học như vậy. Tôi muốn chia sẻ cùng các bạn để chúng ta cùng bình tâm ngẫm lại xem nếu thực sự muốn góp sức mình cho đất nước phát triển chúng ta cần làm gì. Cá nhân tôi cho rằng mỗi người hãy bớt lên mạng để tập trung vào công việc chuyên môn của mình cho tốt hơn, chuyên nghiệp hơn.
Hoàng Phúc
No comments:
Post a Comment