Nhi thân!
Anh định viết thư cho em từ lâu, từ cái lúc mà báo mạng “quy hoạch” em trở thành một dân oan của kỳ thi năm nay. Nhưng lúc ấy nếu có viết thì nhiều người sẽ bảo anh cậy lớn bắt nạt phụ nữ yếu ớt mà lại đang mang trong mình nỗi oan khuất ngút trời.
Nhưng nay, khi Tổng cục Chính trị CAND đã “chiếu cố” cho em trúng tuyển thì hẳn rằng chẳng còn ai có ý nghĩ đó nữa. Em đã là Công an. Nếu không có gì thay đổi, 5 năm nữa, em sẽ được tính thâm niên ngành 5% lương cơ bản, hay gì đó. Chúc mừng em.
Có đứa xấu bụng còn so kè em với một cậu học trò nghèo "đạp xe 300 km" từ Nghệ An ra Hà Nội thi đại học, được đặc cách vào trường Tăng thiết giáp rồi phải vào điều trị tại khoa thần kinh, Bệnh viện Quân y 103 ngay sau đó. Không, trăm lần không, ngàn lần không. Em khác, hiếm có một cô gái ở vùng sâu vùng xa, thiếu hiểu biết (những lý do mà dân mạng biện luận về cách em khai sai lý lịch) lại có thể viết đến 5 lá tâm thư cho Bộ trưởng như em.
Về điều này thì anh nghĩ, có lẽ em nên chọn nghề báo. 50% số phóng viên trẻ mà anh biết không thể viết được đoạn văn như thế này “Đó quả là một điều không may mắn đối với cháu và gia đình từ sau khi bố cháu mất. Cháu thương mẹ cháu lắm! Nhà thì nghèo, một mình mẹ phải thức khuya dậy sớm mưu sinh trên mảnh đất cằn cỗi lắm thiên tai này để nuôi 4 chị em cháu ăn học”. Và nữa, một sự kiện mà chẻ được 5 cái tin thì chẳng mấy chốc em sẽ được giải báo chí. Tin anh đi. Qua cách em viết tâm thư, anh biết, giải báo chí chỉ còn là chuyện thời gian.
Lại có đứa cũng xấu bụng bảo là, vào trường em sẽ biết, rồi ngành Công an sẽ vùi dập em. Anh không tin đâu. Anh không tin lại có ai có thể xấu tính với em được. Với cả em từng tâm sự với các anh nhà báo rằng "em rất yêu thích ngành công an. Từ nhỏ, em đã mơ ước trở thành chiến sĩ công an nhân dân, khoác trên mình bộ cảnh phục để phục vụ nhân dân" và trong thư gửi Bộ trưởng, em từng viết “từ sâu thẳm trong đáy lòng, cháu vẫn muốn được theo học ngành công an”. Tình yêu với ngành Công an, chắc chắn sẽ giúp em vượt qua những khó khăn và cả sự dè bỉu của bạn bè về suất “chiếu cố” của em, em ạ.
Nhưng đó cũng chưa phải điều anh muốn nói. Vì rằng để đạt được ước mơ thì phải vượt qua, phỏng em.
Điều anh muốn chia sẻ, Là anh cũng như em. Cũng từng dằn vặt về việc tại sao bố mình là nông dân. Tại sao mình không có xuất thân gia thế như anh Ủn: Khi mới ba tuổi, đại tướng Kim Jong-un đã biết bắn súng. Năm chín tuổi, đại tướng Kim đã có thể bắn trúng mục tiêu di động. Cũng từ năm ba tuổi, đại tướng Kim đã học lái xe. Năm chưa tròn tám tuổi, đại tướng Kim lái chiếc xe tải chở hàng cỡ lớn, vượt qua đoạn đường khúc khuỷu với vận tốc bình quân 120 km/h và tới đích an toàn.
Anh cũng luôn dằn vặt mình khi không có bố làm Thứ trưởng, bố là GS. TS.
Nhưng đến lúc cầm bút viết những dòng đầu tiên của bản lý lịch, anh cũng đã thẳng thắn viết vào phần nghề nghiệp của cả bố và mẹ: Làm ruộng. Anh trai: Làm ruộng; chị gái: Làm ruộng.
Có tay nào từng nói đừng bắn súng vào quá khứ, đại để thế vì anh không giỏi văn. Nhưng anh chắc lịch sử là điều không thể quên dù nó có là vết nhọ trên mặt mình. Đừng bao giờ chối từ lịch sử, kể cả lịch sử bản thân. Đừng vì chuyện muốn trở thành một cái gì đó mà cố tình quên đi gốc tích của mình. Dù ông bố không hiền ngoan đảm đang, không phải là cựu chiến binh hay lam hay làm, không phải là chiến sĩ dũng cảm. Thì đó vẫn là bố em. Nhớ nhé! Có độ hơn 1000 cách để đạt ước mơ nhưng chỉ có một ông bố mà thôi. Một và chỉ một mà thôi em nhé!
Phím mòn, lời cạn anh xin dừng bút ở đây và mong em hiểu những gì anh nói.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc khi trở thành nữ sinh Công an!
Anh của em!
Dương Tiêu
No comments:
Post a Comment