Hương Lan
( thân tặng câu chuyện cho độc giả nhân ngày của cha 16-6)
Nhà nó có 2 chị em. Nó vẫn luôn nhận mình là bản sao của chị gái khi nó giống y chang chị nó về bề ngoài, nhưng nó không sao copy được cái làn da trắng mịn và cái tính chăm chỉ, dịu dàng như chị. Chị nó ở nhà làm bài tập rồi thi học sinh giỏi huyện học sinh giỏi tỉnh nó thì bị cô giáo phê bình suốt trong học bạ, được cái nó chăm chỉ cũng trốn nhà ra cánh đồng xem các anh lớn thả diều, sang nhà cụ Bá xem người ta trọi gà thậm chí người ta đánh tổ tôm nó xóc đĩa… Nó vẫn nghĩ chỉ có chị nó mới là niềm tự hào của bố mẹ, còn nó nói mãi cũng chỉ như nước đổ đầu vịt lại ương nữa nên thường xuyên ăn đòn của bố, đã thế lại mau nước mắt, thình thoảng bố mắng nó lại để “nước mắt chan cơm”.
Bố mẹ nó làm nghề buôn thịt lợn. Sáng nào mẹ nó cũng dạy sớm ra chợ làng mua lại thịt để bố mang ra Hà Nội giao cho các cửa hàng ăn sáng. Từ tờ mờ đất, bố mẹ đã dậy rồi nên tối nào cũng phải ngủ sớm. Đó là khi bọn bạn trong xóm đi soi ve, đi xem văn nghệ nó phải ở nhà nên cứ ăn trưa xong, nhân khi bố chưa đi làm về, nó phải trốn đi chơi. Nhưng lần nào trở về nhà cũng với khuôn mặt hầy hỡ nắng, quần áo lấm lem đất cát, nó lại quen thuộc đón nhận những trận đòn của bố. Mẹ nó khóa cổng, nó lại trèo lên cây hồng xiêm để băng qua hàng rào quanh nhà, nô đùa ngoài cánh đồng không biết chán, lần nào cũng trở về với những trận đòn của bố.
Rồi một hôm nhà hàng xóm về hàng rất nhiều hộp chì màu xanh đỏ, bọn trẻ con trong xóm đứa nào cũng háo hức, rủ nhau sang xem, nó cũng hí hửng lắm, trong đầu bay nhảy mấy hình ảnh bút chì màu, màu đỏ vẽ ông mặt trời, màu xanh vẽ cây, nó tự hỏi màu gì để vẽ mơ ước bố đi làm và không về nhà nữa để khỏi bị ăn đòn, để vui chơi thỏa thích. Ý nghĩ vừa lóe sáng, nó băng sang đường.
Rầm.
Rầm.
Nó không kịp hét vì nó bị xe máy đâm, chiếc xe của ông chở lợn, nó bị cái cân móc vào hàm lê đi một đoạn dài, trong đầu nó mấy hộp bút chì màu vẫn bay nhảy, chợt có tiếng người lại mỗi lúc một đông, nó sợ.
Vào bệnh xá, người ta tiêm thuốc tê rồi nên không đau gì cả, bà nội đứng ở cửa khóc hoài, không đau đâu nhưng nó cũng không hiểu sao nước mắt nó cứ rơi. Xong xuôi mẹ bế nó ra xe về nhà, như có điều gì đó sợ hãi, nó bám chặt lấy cánh tay mẹ nó: “mẹ ơi, lúc nào bố về mẹ bảo bố đừng đánh con nữa nhé” nó nhắc đi nhắc lại như van xin, dù nó biết lần nào như thế mẹ cũng không giúp đâu.
Nó bị băng một cái rõ to ở cằm, bố nó về, hỏi mẹ nó vài câu rồi vào bật hoạt hình cho nó xem, nó chuẩn bị tâm lý nằm sấp chờ bố đi lấy roi nhưng bố nó chẳng nói gì, tự nhiên nó thấy chán mấy cái trò ra đồng bắt dế bắt chuột, nó chỉ cần bố nó cũng chiều nó như chị nó và không đánh đòn.
Thế rồi nó cũng chăm chỉ học hành và thi đỗ vào trường Tỉnh. Ngày nhập hoc, bố đưa nó và bao đồ đạc lên kí túc xá, vừa đi bố vừa dặn dò đủ kiểu, nó chẳng nói được gì. Bạn bè mới, cuộc sống mới không có bố mẹ ở bên, thích làm gì thì làm đây đúng là ước mơ của nó rồi nhưng chính lúc ấy nó mới nhận ra nó thương bố mẹ nó ngần nào. Hôm nay, bố lại lặn lội gần ba chục cây số lên thăm nó, mang ít xoài xanh trong vườn, ít trứng gà nhà và làm cả ruốc-món mà nó thích ăn nhất lên nữa. Nó nhận ra bố thương nó nhiều lắm và nếu quay trở lại, nó sẽ vẫn nghịch ngợm để có bố-người nó vẫn hay “nói xấu” với nhật kí bằng tên gọi “ông bố dữ đòn”, thế mới hiểu là yêu cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi.
No comments:
Post a Comment